Chương 683
Diệp Văn tức giận nói: “Cháu cho rằng chứ không buồn sao?”
Trong lòng của người bố vợ này nhìn con rể không vừa mắt nhưng cũng đành bất lực không thể làm gì.
Sau khi hai người Diệp Văn rời đi, Phó Đình Viễn đã ngoan ngoãn ngủ một giấc dưới sự giám sát của Du Ân, lúc tỉnh dậy anh cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng không hỗn loạn nữa.
Phó Đình Viễn suy tư hồi lâu cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra: “Để anh gọi cho Phó Thiến
Thiến.”
Du Ân gật đầu, hy vọng lần này Phó Thiến Thiến có thể nghe lời Phó Đình Viễn, tỉnh táo một chút rồi nhanh chóng rời khỏi Tự Sướng, nếu không ngay cả mạng sống cũng khó mà giữ được.
Cho dù cô ghét Phó Thiên Thiến, nhưng cũng không hy vọng cô ta sẽ chết không rõ ràng như Lâm Như.
Phó Đình Viễn gọi cho Phó Thiên Thiên nhưng điện thoại không có ai bắt máy khiến Phó Đình Viễn không khỏi cau mày, sau khi ngắt máy anh gọi lại nhiều lần nữa, mãi đến cuối cùng mới có người tiếp.
Tuy nhiên, đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy giễu cợt và đắc ý của một người đàn ông “Sếp Phó, có chuyện gì sao?”
Người nghe máy là Từ Sướng, giọng của Phó Đình Viễn lập tức lạnh đi hỏi ngược lại: “Thiến Thiến đâu?”
“Thiên Thiên mệt mỏi nên đã nghỉ ngơi rồi.” Giọng điệu của Từ sướng vô cùng mập mờ, mới nghe nói vậy, Phó Đình Viễn đã biết Phó Thiến Thiên và Tự Sướng vừa làm chuyện gì.
“Anh đánh thức nó đi, tôi muốn nghe giọng của nó.” Sở dĩ Phó Đình Viễn hỏi như vậy là vì anh lo Phó Thiến Thiến đã xảy ra chuyện gì đó.
Tuy nhiên Tự Sướng đã từ chối: “Sếp Phó, Thiên Thiên thực sự rất mệt chỉ vừa mới ngủ thiếp đi thôi, tôi không đành lòng đánh thức cô ấy. Anh yên tâm đi, chờ cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ bảo cô ấy gọi điện lại cho anh.”
Bị ba người đàn ông thay phiên giày vò hơn nửa ngày, cô ta
Phó Đình Viễn đè lửa giận gầm lên một tiếng: “Từ sướng”
Nếu không phải sợ Du Ân sẽ lo lắng cho anh, anh đã gầm kêu thành tiếng từ lâu rồi.
Từ sướng không chút lay động: “Sếp Phó, nếu không thì thế này đi, anh có gì muốn nói với Thiến Thiến, cứ nói với tôi trước, tôi sẽ thay anh chuyển lời cho cô ấy.
Rõ ràng bây giờ Từ sướng không muốn để anh nói chuyện điện thoại với Phó Thiên Thiến, Phó Đình Viễn lấy lại bình tĩnh một chút, sau đó đổi giọng uy nghiêm nói: “Hắn tôi phải gọi anh là Mạnh Phạm chứ nhỉ?”
“Mạnh Phàm?” Tự Sướng bật cười: “Sếp Phó thật biết nói đùa, tôi đi đổi tên ngồi không đổi họ, họ Từ tên Sướng, rốt cuộc anh nhấn mạnh cái tên Mạnh Phàm trước mặt tôi làm gì chứ?”
Tính cách của tên Tự Sướng này chắc chắn không bình thường như vẻ ngoài mà anh ta tạo ra, Phó Đình Viễn cũng không trông cậy vào một cái tên cũ sẽ ép anh ta để lộ ra sơ hở gì, nhưng anh vẫn tiếp tục nói: “Tôi đoán, anh muốn trả thù thay cho người chị và ba mẹ đã mất của anh đúng chứ?”
Giọng điệu Tự Sướng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng rồi tiếp tục nói: “Vậy trước giờ anh có nghĩ tới chuyện một bàn tay vỗ không thành tiếng không, nếu không phải chị của anh tham vinh hoa phú quý thì sao lại yêu đương với một người đàn ông đáng tuổi cha chú như ba tôi chứ?”