Chương 688
Cô không nên có chút đồng cảm với Phó Thiến Thiến, bởi vì Phó Thiến Thiến không đáng.
Lần này Phó Thiến Thiến chết thì cũng do chính cô ta mà thôi.
Cho nên Du Ân đã nói những lời tàn nhẫn như vậy với Phó Thiến Thiến khi cô tức giận, để Phó Thiến Thiến có thể tỉnh táo lại một chút, nhưng cô lại tuyệt vọng nghĩ lại, Thẩm Dao còn bị Từ Sướng đùa bỡn như thế, huống chi là Phó Thiến Thiến.
Giờ cô chỉ có thể cầu nguyện Phó Thiến Thiến sẽ được ban phước thôi.
Khi ông cụ Phó đưa người quản gia đến, ông nhìn thấy Du Ân đang cầm điện thoại dựa vào hành lang bên ngoài phòng bệnh của Phó Đình Viễn.
Ông cụ nhìn thấy tâm trạng của cô không ổn, bước nhanh đi tới, hỏi: “Chuyện gì xảy ra hả? Sao cháu lại ở bên ngoài một mình?”
Nhìn thấy ông cụ Phó, Du Ân nhanh chóng gom lại những cảm xúc bất lực đó: “Cháu không sao, ông nội, sao ông lại ở đây?”
Ông cụ Phó nghiêm nghị nói: “Bố của Đình Viễn cũng đã xảy ra chuyện, ông đến tìm Đình Viễn bàn bạc một chút.”
Nhưng ông cụ lại nói: “Đình Viễn đang ngủ à?”
Nếu không, cô cũng không thể trốn ra bên ngoài để buồn bã.
Du Ân gật đầu: “Vừa mới ngủ say.”
Ông cụ nói: “Vậy hiện tại chúng ta đừng quấy rầy nó, đi thôi, chúng ta hãy nói chuyện trong phòng làm việc của tên nhóc Hứa Hàng.”
“Vâng ạ.” Du Ân nghe lời đi vào phòng làm việc của Hứa Hàng với ông cụ.
Đầu tiên, ông cụ hỏi Du Ân tại sao lại trốn ra ngoài để nghe điện thoại, Du Ân đành phải nói với ông cụ về cuộc gọi của Phó Thiến Thiến.
Chiếc nạng của ông cụ nặng nề đập xuống sàn nhà: “Ông còn nghĩ, bất kể thế
Ông cụ cũng bị Phó Thiến Thiến chọc tức.
“Nhà họ Phó chúng ta sao lại có một đứa ngu xuẩn như vậy chứ!” Ông cụ vô cùng đau lòng.
Không chỉ ông cụ khó hiểu mà Du Ân và Hứa Hàng cũng khó hiểu.
Cùng một bố mẹ, cùng một gen, làm sao mà tính cách của hai người con lại tương phản đến vậy.
Khi Phó Thiến Thiến va chạm với nhiều người đàn ông khác nhau trong làng giải trí, ông cụ đã nghi ngờ rằng cô ta không phải là con của nhà họ Phó, bí mật làm xét nghiệm quan hệ cha con cho Phó Thiến Thiến, kết quả Phó Thiến Thiến 100% là con gái của Phó Giang và Đổng Văn Huệ.
Ông cụ không còn cách nào khác, đành chấp nhận số phận của mình và tiếp tục quản giáo dạy dỗ đứa cháu gái không nên nết này.
Không phải là ông cụ không bao giờ kỷ luật Phó Thiến Thiến, nhưng ông ấy càng dạy dỗ thì cô ta càng trở nên thái quá.
Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, thà rằng đánh gãy chân cô ta để cô ta không thể tự chăm sóc bản thân, không thể chạy đến chỗ Từ Sướng đó.
Hứa Hàng đưa cho ông cụ một tách trà, nhân tiện an ủi: “Mỗi người đều có số phận của mình, cô ta không hiểu chuyện thì chúng ta cũng không thể làm gì được.”
“Quên đi, mặc kệ nó, ông đã buông bỏ nó rồi.” Ông lão nhấp một ngụm trà, dập tắt lửa giận trong lòng.
Hứa Hàng lại hỏi: “Chú Phó xảy ra chuyện gì vậy ạ?”