Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 690


trước sau

Chương 690

Du Ân rời đi cùng ông cụ, khi chào tạm biệt ở cửa, Du Ân nói với ông cụ: “Ông nội, bên cháu cũng có một chút tiền…”

Du Ân còn chưa nói xong đã bị ông cụ ngắt lời: “Cháu ngoan, ông hiểu tâm ý của cháu.”

Sau khi Du Ân về nhà họ Diệp, ngoài số nữ trang do bà cụ Diệp tặng và bất động sản do Diệp Văn tặng, nhà họ Diệp còn chia cho cô rất nhiều cổ phần trong công ty. dưới trướng nhà họ Diệp, vì vậy cô cũng có tiền để giúp đỡ ông cụ.

Nhưng ông cụ đã từ chối tâm ý của cô: “Bên ông chắc vẫn gom đủ, không quấy rầy đến nhà họ Diệp của cháu đâu.”

Điều mà ông cụ nghĩ trong lòng là nhà họ Diệp không có thiện cảm với cháu trai của ông vì những tổn thương mà Phó Đình Viễn đã gây ra cho Du Ân trước đây, làm sao nhà họ Phó lại có thể dùng tiền của nhà họ Diệp được.

Ông cụ nói: “Mẹ của Đình Viễn cũng có không ít tài sản, ông sẽ bảo nó nhổ ra, những chuyện này vốn là tội lỗi do bọn nó gây ra, lẽ ra tự bọn nó phải gánh chịu.”

Ông cụ nhất quyết không cần nên Du Ân cũng không thể nói gì thêm.

Ông cụ dặn dò cô vài câu rồi lên xe rời đi.

Khi Du Ân quay về, cô gặp Hứa Hàng, Hứa Hàng nghiêm túc đề nghị với cô: “Tôi muốn thêm một ít thuốc an thần vào thuốc của Đình Viễn, để cậu ấy có thể ngủ nhiều hơn mỗi ngày, điều này sẽ giúp cậu ấy hồi phục tốt hơn. Cô cũng biết, tình hình hiện tại ở mọi phương diện đều rất phức tạp, chỉ có khi cậu ấy hồi phục tốt thì mới có thể đối đầu trực tiếp với Từ Sướng.”

“Được rồi.” Du Ân gật đầu đồng ý. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên

tại áp nhé.

Cô cũng mong Phó Đình Viễn sẽ khỏi bệnh sớm hơn, vì vậy cô đã chọn hợp tác với Hứa Hàng một cách vô điều kiện.

Sau khi Phó Đình Viễn tỉnh dậy, Du Ân vẫn nói với Phó Đình Viễn về cuộc gọi của Phó Thiến Thiến, nhưng cô không nói nội dung cụ thể của cuộc gọi, để tránh Phó Đình Viễn lại tức giận Phó Thiến Thiến.

Nhưng Phó Đình Viễn đã biết đức hạnh của Phó Thiến Thiến, anh hỏi thẳng: “Nó lại nói năng lỗ mãng à?”

Du Ân thúc giục anh: “Không có chuyện gì đâu, anh mau gọi lại cho cô ta đi.”

Phó Đình Viễn đã gọi lại cho Phó Thiến Thiến, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Phó Thiến Thiến nói qua điện thoại một cách kỳ lạ: “Chủ tịch Phó, tôi nghe nói anh đang tìm tôi?”

Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu dưới ánh mắt lo lắng của Du Ân, đè nén lửa giận mà nói: “Em thế nào rồi?”

Ngay khi anh định gọi cho Phó Thiến Thiến, Du Ân đã kéo anh và bảo anh đừng tức giận.

Phó Thiến Thiến thờ ơ nói: “Rất tốt, có thể ăn uống ngủ nghỉ.”

Phó Đình Viễn có thể nghe thấy từ giọng nói của Phó Thiến Thiến rằng cô ta không bị hành hạ hay tra tấn gì cả.

Phó Đình Viễn chuyển chủ đề: “Vậy em có biết hiện tại Từ Sướng và Thẩm Dao vẫn chưa chia tay không?”

“Thì sao?” Phó Thiến Thiến hừ nói: “Em cố ý hẫng tay trên của Thẩm Dao đấy.”

Phó Đình Viễn nghiến răng nói: “Em làm vậy chính là kẻ thứ ba bị người ta phỉ nhổ đấy!”

Việc Từ Sướng không từ bỏ Thẩm Dao đã khiến nhiều người cảm động, ngay cả khi Thẩm Dao bây giờ đang ở trong tù, Từ Sướng vẫn thể hiện hình ảnh đi theo Thẩm Dao một cách trìu mến ra thế giới bên ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện