Chương 693
Du Ân đành phải thừa nhận rằng: “Ừ, nghe nói ông ấy mắc nợ một số tiền lớn ở nước ngoài, bị người ta trói và yêu cầu trả tiền.”
Du Ân nói xong liền nhanh chóng giải thích: “Ông nội, Hứa Hàng và cả em đều quyết định trước tiên không cho anh biết. Ông nội nói sẽ góp tiền, Hứa Hàng cũng nói sẽ giúp.”
Phó Đình Viễn đương nhiên biết rằng mọi người muốn tốt cho anh, nhưng lúc này anh lại lo lắng chuyện khác: “Cho nên hiện tại bố anh đang nằm trong tay người của Từ Sướng, anh có gọi hỏi ông ấy điều gì cũng vô dụng.”
Du Ân nói: “Vẫn còn một người có thể hỏi.”
Phó Đình Viễn cũng nghĩ đến:”Thẩm Thanh Sơn?”
Du Ân gật đầu: “Ừ, ông ta và chú Phó đã rất thân thiết, nhất định sẽ biết họ đã gặp nhau như thế nào.”
“Nhưng cũng không biết ông ta có chịu nói với anh hay không.” Du Ân có chút lo lắng về điều này, dù sao thì chính Phó Đình Viễn đã đưa Thẩm Thanh Sơn vào tù.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, Phó Đình Viễn nói: “Thẩm Thanh Sơn là một người khôn ngoan. Chắc chắn ông ta đã nhận thấy Từ Sướng này không ổn, ông ta nhất định sẽ đứng về phía chúng ta.”
Phó Đình Viễn lại nói: “Anh sẽ liên lạc và đến nhà tù để gặp Thẩm Thanh Sơn ngay lập tức.”
Du Ân gật đầu, tuy rằng anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng chuyện này rất cấp bách, cũng chỉ có thể nhanh chóng đi tìm Thẩm Thanh Sơn.
Trong khi Phó Đình Viễn đến Thẩm Thanh Sơn để hỏi thăm, những người được Chu Nam cử đi cũng bắt đầu đi tìm bạn học cũ của Mạnh Vân.
Về phần Phó Giang, bên ông cụ sẽ phụ trách chuyện gom tiền.
Đổng Văn Huệ được đưa vào nơi ở hiện tại của ông cụ, để những người do Phó Đình Viễn cử đến có thể tập trung bảo
Sau khi từ bệnh viện trở về, việc đầu tiên ông cụ làm là gọi Đổng Văn Huệ xuống dưới nhà, sau đó để Đổng Văn Huệ nói thật cho ông ta biết bà ta có bao nhiêu tài sản và tiền gửi ngân hàng.
Đổng Văn Huệ khó hiểu hỏi: “Bố, bố hỏi chuyện này làm gì? Bên Đình Viễn không chịu đưa tiền để chuộc bố nó sao?”
Đổng Văn Huệ cũng biết Phó Giang đã bị nhốt, bà ta không quá lo lắng khi thấy ông cụ đi tìm Phó Đình Viễn.
Số tiền mà những người đó đòi, con trai bà ta có thể lấy ra.
Về phần sống chết của Phó Giang, Đổng Văn Huệ không quan tâm lắm.
Phó Giang đã phụ bạc bà ta, họ đã chán ghét nhau từ lâu và không còn tình cảm với nhau.
Ông cụ rất tức giận trước lời nói của Đổng Văn Huệ, lấy cây nạng đập mạnh xuống sàn và nói: “Đình Viễn không thể tức giận được, cho nên tôi chưa nói chuyện này với nó. Bây giờ tôi và cô phải góp tiền lại.”
Đổng Văn Huệ bày tỏ sự từ chối ngay lập tức: “Bố, tại sao con phải chuộc Phó Giang vì rắc rối do thói trăng hoa của Phó Giang gây ra? Hơn nữa, tất cả tiền bạc và bất động sản mà con có hiện tại đều dành cho việc nghỉ hưu.”
“Nếu không phải vì lúc đó cô không liên tục gây sự thì cô gái đó có thể tự tử bằng cách nhảy khỏi tòa nhà hả?” Ông cụ không kiêng dè mà chỉ trích Đổng Văn Huệ: “Chuyện này không phải là tai họa do cô gây ra sao?”
Đổng Văn Huệ mím môi không lên tiếng, ông cụ lại nói: “Cô phải suy nghĩ cho kỹ, sau này cô còn phải trông cậy vào Đình Viễn, chỉ cần cô đối xử tốt với nó và Du Ân, chúng nó có thể bất chấp sống chết của cô hay sao?”