Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 696


trước sau

Chương 696

Đến lúc đó, anh sẽ mua hết các trang của tất cả các phương tiện truyền thông lớn nhỏ ở Giang Thành, cho bọn họ đưa tin rầm rộ chuyện này, liên tục đẩy nó lên, cho dù Từ Sướng không tin, tâm trạng của anh ta cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Thử nghĩ xem, mỗi ngày mở mắt mở điện thoại di động, báo chí đều đưa tin về vụ việc này, họ đều tố Mạnh Vân cố tình làm tiểu tam để lừa tiền, Từ Sướng không phát điên thì cũng sẽ suy sụp.

Nhưng Phó Đình Viễn nghĩ một chút, lại hỏi: “Ông có còn nhớ tên bạn học nữ của Mạnh Vân không? Hay là ông có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”

Những người do Chu Nam phái đii vẫn đang lần lượt dò hỏi dấu vết của các bạn học cũ của Mạnh Vân, nhưng đã quá lâu rồi, thậm chí nhiều người đã rời khỏi Giang Thành sau khi tốt nghiệp, điều này rất khó thăm dò.

Nếu có thể biết bạn học nữ mà Mạnh Vân đã nói sự thật lúc đó và yêu cầu cô ấy làm chứng, như vậy vừa có lực sát thương, vừa nhanh chóng và hiệu quả.

Có thể Từ Sướng vẫn không tin, nhưng chỉ cần nó có thể làm tâm trạng anh ta xáo trộn là được.

Thẩm Thanh Sơn nói: “Một lần Mạnh Vân đưa cô gái đó đi ăn tối với chúng tôi. Tôi nhớ Mạnh Vân đã gọi cô ấy là Phương Phương. Còn tên đầy đủ của cô ấy thì tôi không biết.”

Mặc dù Thẩm Thanh Sơn không biết tên cụ thể của cô gái, nhưng ít nhất họ cũng có hướng đi rõ ràng hơn là mò kim đáy bể, có thể tập trung tìm kiếm những người có từ “Phương” trong tên của họ.

Vì vậy Phó Đình Viễn vẫn cảm ơn Thẩm Thanh Sơn, Thẩm Thanh Sơn tự giễu cười nói: “Có gì mà cảm ơn chứ, tôi cũng chỉ vì tôi, vì Dao Dao thôi.”

Nếu Từ Sướng không bị trừ khử, nói không chừng có một ngày ông ta sẽ bị Từ Sướng giết chết, với sự quỷ quyệt và độc ác của Từ Sướng, dù có ở trong tù cũng không được yên ổn.

Du Ân đang đợi Phó Đình Viễn trên xe bên ngoài trại tạm giam, ngay khi Phó Đình Viễn lên xe,

Du Ân nhanh chóng hỏi anh: “Anh cảm thấy không khỏe à?”

“Không.” Phó Đình Viễn ấm áp an ủi cô: “Cuộc nói chuyện với Thẩm Thanh Sơn cũng diễn ra suôn sẻ.”

Du Ân thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự lo lắng cho sức khỏe của Phó Đình Viễn.

Người tài xế lái xe đi, Phó Đình Viễn nói với Du Ân những gì anh đã hỏi từ Thẩm Thanh Sơn.

Du Ân sửng sốt: “Mạnh Vân còn hút thuốc ư?”

Phó Đình Viễn hơi nheo mắt: “Có lẽ trước mặt gia đình cô ta là một người con gái hiền lành tốt bụng, nhưng trước mặt người ngoài, cô ta cũng có một mặt sa đọa.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Du Ân bình tĩnh trở lại, giọng điệu của cô kiên định hơn một chút: “Vậy mục đích của cô ta khi ở bên bố anh không hề đơn giản. Nếu là như vậy, chúng ta sẽ tự tin hơn khi làm việc này.”

Phó Đình Viễn trả lời: “Nếu có thể tìm thấy bạn của Mạnh Vân và mời cô ấy đích thân ra mặt để nói thì tốt nhất.”

“Ừ.” Du Ân lên tiếng: “Sau khi trở về em sẽ bắt đầu viết bản thảo.”

Cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tài năng viết lách của cô có thể dùng để thảo phạt một người.

Phó Đình Viễn đến trại giam để gặp Thẩm Thanh Sơn, bên Từ Sướng cũng nhận được tin tức.

Tuy nhiên, Từ Sướng hoàn toàn không coi trọng vấn đề này. Trong mắt anh ta, anh ta không nghĩ rằng Phó Đình Viễn và Thẩm Thanh Sơn có thể có chuyện gì để nói, Thẩm Thanh Sơn đã ở trong trại giam rồi, ông ta có thể hợp tác với Phó Đình Viễn kiểu gì?

Từ Sướng không ngờ rằng Phó Đình Viễn đã đến tìm Thẩm Thanh Sơn để hỏi về quá khứ của chị gái mình, và anh ta cũng không nghĩ rằng quá khứ của chị gái mình có chỗ nào để người ta chỉ trích.

Trong mắt anh ta, chị gái Mạnh Vân là một người độc lập, hiểu chuyện, nhạy bén và có năng lực. Cô ta không thể ham giàu sang phú quý, không thể làm tiểu tam, không thể bán thân.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện