Chương 698
Phó Thiến Thiến cảm thấy vô cùng thỏa mãn trong lòng, ngọt ngào cười nói: “Em sẽ không rời đi, anh yên tâm.”
Lúc này Từ Sướng mới thả lỏng người, ôm mặt hôn cô ta một cách trìu mến: “Cảm ơn em, Thiến Thiến.”
“Cảm ơn em đã luôn tin anh không phải người xấu, cảm ơn em đã luôn ở bên anh.”
Phó Thiến Thiến nhớ rằng mẹ cô ta và cả Phó Đình Viễn đã cố gắng bảo cô ta rời xa Từ Sướng, họ nói còn nói anh ta là một con quỷ giết người không chớp mắt. Cô ta cảm thấy bọn họ chỉ không muốn cô ta được sống tốt thôi.
Sau đó Từ Sướng dọn sạch kim tiêm trước mặt, Phó Thiến Thiến tò mò hỏi: “Loại này thực sự gây nghiện sao?”
Từ Sướng thì thào nói với cô ta: “Bằng không, em nghĩ như thế nào? Một chút thôi cũng đủ khiến người ta mơ màng, giống như thần tiên.”
Trong ánh mắt sâu thẳm và trìu mến của Từ Sướng, Phó Thiến Thiến đã vô tình đánh mất chính mình, cô ta không tự chủ được mà nói: “Hay là em cũng thử một lần?”
Từ Sướng hao tổn tâm cơ để diễn kịch như vậy, chính là chờ mấy lời này của cô ta.
Ngay lập tức, anh ta lấy ra một bộ mới, hoàn toàn dụ Phó Thiến Thiến xuống vực sâu không đáy.
Lúc đầu, Phó Thiến Thiến chỉ chích từng miếng nhỏ, nhưng sau đó cô ta càng ngày càng nghiện, mới vài ngày, cô ta đã muốn dùng cả một ống tiêm.
Mỗi khi Từ Sướng chứng kiến cơn nghiện ma túy của cô ta bùng phát và quỳ xuống trước mặt anh ta để cầu xin anh ta bằng nhiều cách khác nhau, anh ta chỉ cảm thấy nỗi đau đè nén bao nhiêu năm trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát để trút bỏ.
Mấy ngày nay mí mắt trái của Đổng Văn Huệ cứ giật giật, khiến bà ta rất hoảng sợ.
Trong cơn tuyệt vọng, bà ta đã phải gọi cho Phó Đình Viễn và lo lắng nói: “Đình Viễn, mấy ngày nay mẹ cứ luôn hoảng sợ, còn thường không thể liên lạc với Thiến Thiến. Liệu có chuyện gì với nó không?”
Phó Đình Viễn thản nhiên nói: “Mẹ còn không liên lạc được,
Kể từ cuộc gọi lần trước bị Phó Thiến Thiến chọc tức chết, Phó Đình Viễn cũng chưa liên lạc lại với cô ta.
Tất nhiên, Phó Thiến Thiến cũng không liên lạc với anh. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đổng Văn Huệ ngập ngừng nói: “Sao con không thử gọi cho nó? Cuộc gọi trước đó, mẹ thấy giọng điệu của nó không ổn lắm…”
Đổng Văn Huệ không thể biết được giọng điệu của Phó Thiến Thiến không ổn ở chỗ nào, nhưng bà ta cảm thấy giọng nói của Phó Thiến Thiến đã yếu ớt uể oải hơn nhiều so với trước đây.
“Mẹ, không phải là mẹ không biết. Ngay cả khi con gọi thì nó cũng không nghe đâu.” Phó Đình Viễn nói thêm: “Nếu mẹ lo lắng thì chi bằng phái người qua xem, hoặc có thể để ông nội gọi cho nó.”
Đổng Văn Huệ khó chịu thở dài: “Không phải là ông nội con không quan tâm đến nó, cho nên mẹ mới tìm con sao?”
Bà ta cũng đã nhờ ông cụ gọi cho Phó Thiến Thiến để hỏi thăm, kết quả ông cụ lại thẳng thừng chán ghét mà nói không muốn quan tâm đến sự sống chết của Phó Thiến Thiến, còn nói Phó Thiến Thiến xảy ra chuyện gì thì cũng là do chính cô ta tự chuốc lấy, không thể đổ lỗi cho ai.
“Xin lỗi, con cũng không thể làm gì được.” Phó Đình Viễn trả lời Đổng Văn Huệ rồi cúp điện thoại.
Anh không thể gọi cho Phó Thiến Thiến, thứ nhất, cô ta sẽ không nghe, thứ hai, anh không muốn nghe cô ta làm nhục Du Ân làm anh tức chết.
Cũng giống như thái độ của ông cụ, anh không muốn quan tâm đến sự sống chết của em gái mình.
Phó Đình Viễn nằm viện một tuần và cuối cùng cũng được xuất viện, bác sĩ đã kiểm tra toàn diện để khẳng định phần máu bầm còn lại trong não đã được loại bỏ hoàn toàn, không cần phẫu thuật, không để lại di chứng.