Chương 741
Họ chỉ lợi dụng hiện tại anh không tiện đi tìm Du Ân, cho nên mới tận dụng cơ hội để cố gắng hết sức có được cảm giác hiện diện trước mặt Du Ân.
“Được rồi, anh là sếp thì nói gì cũng đúng.” Tô Ngưng nói xong, bật cười trước sự ghen tuông của Phó Đình Viễn.
“Vài ngày nữa là sinh nhật của cô ấy, cô có kế hoạch gì không?” Phó Đình Viễn hỏi Tô Ngưng.
Sinh nhật của Du Ân là ngày 10 tháng 12 âm lịch, trước đây anh chưa bao giờ nhớ bất cứ chuyện gì về cô cả, nhưng hiện tại anh sẽ không quên điều gì cả.
Tô Ngưng nghiêm túc suy nghĩ về điều đó và nói: “Chắc là tôi quay phim trong đoàn rồi.”
Phó Đình Viễn không hài lòng: “Cô không muốn tổ chức sinh nhật cho bạn thân của cô, ngược lại còn làm việc ư?”
Tô Ngưng buông hai tay: “Chúng tôi làm bạn nhiều năm như vậy, mấy kiểu hình thức này đã sớm bỏ qua từ lâu rồi.”
Tô Ngưng đương nhiên biết dụng ý của Phó Đình Viễn: “Anh nói sắp xếp của anh đi, tôi sẽ phối hợp.”
“Cô rủ cô ấy đi chơi suối nước nóng hay đi ăn cùng nhau. Tôi sẽ giả vờ tình cờ gặp cô ấy.” Phó Đình Viễn chỉ có thể gặp cô bằng cách này. Tô Ngưng là bạn tốt của cô, chắc là cô sẽ không nghi ngờ Tô Ngưng giúp anh đâu.
Tô Ngưng tấm tắc: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, đến lúc đó cô ấy biết tôi phản bội cô ấy, sẽ đoạn tuyệt với tôi thì làm sao?”
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô ấy bằng đôi mắt đen trĩu nặng, Tô Ngưng đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, tôi sẽ hẹn.”
Tô Ngưng đã thành công hẹn Du Ân đi suối nước nóng, nhưng chỉ hẹn sau ngày sinh nhật của Du Ân, vì nhà họ Diệp sẽ tổ chức
Đây là sinh nhật đầu tiên của Du Ân khi trở về với nhà họ Diệp, nhà họ Diệp rất coi trọng việc này và đã tụ họp người thân, bạn bè để cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Du Ân.
Vốn dĩ ông bà cụ nhà họ Diệp còn muốn sắp xếp một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô ở khách sạn lớn nhất thủ đô, nhưng Du Ân đã từ chối.
Cô hiểu được tình cảm của nhà họ Diệp dành cho mình, nhưng cô không phải loại thích khoe khoang, cũng không thích tổ chức sinh nhật để thu hút mọi người, cuối cùng bà cụ cũng đồng ý với cô.
Vì là sinh nhật của cô nê, phải tôn trọng ý kiến của cô, vì vậy cũng chỉ mời những người trong nhà họ Diệp tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ tại nhà cũ của nhà họ Diệp.
Tô Ngưng cũng được mời đến dự tiệc sinh nhật, uống xong ba vòng, Tô Ngưng vòng tay qua cổ Du Ân, không khỏi ghen tị nói: “Tớ thực sự ghen tị với tình cảm ấm áp mà cậu có được bây giờ đấy.”
“Gia đình tớ… vĩnh viễn vô vọng mà.” Giọng điệu của Tô Ngưng tràn ngập sự cô đơn và tự giễu.
Du Ân an ủi cô ấy: “Sau này khi cậu lập một gia đình nhỏ của chính mình, nhất định sẽ rất êm ấm.”
Tô Ngưng buồn bực nói: “Nếu không gả cho người đàn ông mình yêu, cho dù lập gia đình thì có gì mà ấm áp hạnh phúc chứ?”
“Vậy thì cố gắng kết hôn với Chu Trường Ninh đi.” Du Ân đương nhiên biết Tô Ngưng đang nghĩ gì.
Tô Ngưng nhếch miệng: “Quên đi, tớ đã chuẩn bị độc thân hết quãng đời còn lại rồi.”