Chương 754
Ở đây cũng có một khu trượt tuyết tại biệt thự suối nước nóng, họ đã lên kế hoạch trượt tuyết vào ngày hôm sau.
Đêm hôm sau, Du Ân và Tô Ngưng bay về Giang Thành, Diệp Văn và Thư Ninh cũng tán thành việc Du Ân quay về thăm ông cụ, nhờ tình yêu thương của ông cụ dành cho Du Ân, Du Ân mới có thể giữ được một tia thể diện trong đoạn hôn nhân đó.
Sáng sớm, bệnh viện Giang Thành.
Phòng bệnh của ông cụ.
Ông cụ uống hết cháo do Phó Đình Viễn mang tới, lạnh lùng liếc nhìn Phó Đình Viễn: “Không phải cháu chuyển đến Bắc Kinh à? Sao lại chạy về?”
Phó Đình Viễn nói với ông cụ về việc chuyển đến Bắc Kinh, ông cụ đương nhiên biết anh muốn làm gì, ngoại trừ thở dài, ông cụ cũng không có bất kỳ bất mãn hay cản trở nào.
Phó Đình Viễn thản nhiên nói: “Ngay cả khi chuyển đến Bắc Kinh thì cũng phải hiếu thảo với ông chứ.”
Ông cụ khịt mũi: “Đừng tưởng ông không biết lòng dạ của cháu. Cháu nói với Du Ân là ông bị bệnh chứ gì? Bây giờ cháu xuất hiện ở chỗ này là đang chờ con bé đến thăm ông chứ gì?”
“Người xưa có câu nhìn thấy rõ nhưng cũng đừng nói toạc ra. Xem ra ông chưa đạt tới trình độ này rồi.” Phó Đình Viễn đốp lại một câu.
Ông cụ mắng: “Cút đi cho tao.”
Tất nhiên ông cụ mắng thì mắng, Phó Đình Viễn vẫn ngồi trên chiếc ghế cuối giường vững vàng như Thái Sơn.
Dù hôm nay ông cụ có nói gì đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ phơi mặt ở đây.
Anh đã nhận được tin nhắn mà Tô Ngưng gửi cho anh, tối hôm qua Du Ân đã cùng Tô Ngưng bay đến Giang Thành, tối hôm qua cô đã nghỉ ngơi một đêm, sáng nay nhất định sẽ đến thăm ông
Không chỉ tới thăm ông cụ, mà nhất định sẽ tự tay làm bữa sáng cho ông cụ.
Lúc này ông cụ đã ăn xong bữa sáng mà anh mang đến, nên nhất định sẽ không ăn được gì nữa, đến lúc đó anh sẽ ăn hết bữa sáng mà Du Ân đưa tới.
Ông cụ uống thêm mấy ngụm cháo, không khỏi thở dài nói: “Nói chứ, ông thật có lỗi với các cháu.”
“Nếu không phải ông cứ khăng khăng tác hợp cho các cháu, thì cũng đã không xảy ra mấy chuyện tồi tệ như vậy.”
Từ khi ép Phó Đình Viễn lấy Du Ân, ông cụ đã rất mong ngóng, cuối cùng cũng có thể chờ đến lúc cháu trai mình mở mắt, tìm được sự tốt đẹp của Du Ân, ông yên tâm vì cuối cùng cháu trai mình cũng sẽ có một mái ấm gia đình riêng, nhưng ai ngờ biến cố này lại xảy ra.
Nếu không nhờ trái tim mạnh mẽ của anh, nhà họ Phó gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đã sớm đè bẹp anh rồi.
Phó Đình Viễn nhìn vẻ xúc động trên khuôn mặt ông cụ, nói: “Cho dù hôm nay Du Ân và cháu có như thế nào đi nữa, cháu cũng biết những gì ông làm trước đây đều là vì cháu.”
Trong gia đình này, chỉ có ông cụ là người thật lòng quan tâm đến anh.
Phó Đình Viễn hiếm khi có thể nói với ông cụ một cách chân thành như vậy, ông cụ không khỏi giật mình.
Sau đó ông cụ lại thở dài: “Thật hiếm khi cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông. Xem ra, tình yêu thực sự có thể khiến con người ta trưởng thành.”
Phải biết rằng, tên nhóc thối này từng rất hận ông vì đã ép anh lấy Du Ân.
Phó Đình Viễn không trả lời nữa, ông cụ lại tiếp tục ăn.