Chương 756
Thấy Du Ân đứng yên, Phó Đình Viễn dứt khoát đi tới và tự mình cầm lấy, da mặt không thể nào dày hơn.
Trước mặt ông cụ, Du Ân không tiện từ chối, đành phải đưa hộp đồ ăn cho anh, Phó Đình Viễn cầm hộp đồ ăn, xoay người đi đến phòng khách nhỏ bên cạnh.
Sau khi tao nhã ngồi trên sô pha, anh ngước mắt lên hỏi Du Ân: “Em ăn chưa?”
Cô chưa ăn, nhưng bây giờ Du Ân thực sự không muốn trả lời câu hỏi này.
Cô làm bữa sáng mang đến bệnh viện, vốn dĩ cô muốn ăn với ông cụ, nhưng không ngờ Phó Đình Viễn lại ở đây…
Du Ân không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, cả ông cụ và Phó Đình Viễn đều có thể nhận ra cô chưa ăn.
Ông cụ mở miệng khuyên nhủ: “Cháu cũng qua ăn đi, đừng để đói bụng.”
Vậy là chuyến thăm bệnh của Du Ân đã trở thành cô và Phó Đình Viễn ăn sáng cùng nhau.
Ông cụ thích ăn đồ ăn Trung Quốc, Du Ân đã chuẩn bị cháo gạo thơm, trứng luộc và bánh bao mới hấp mà sáng nay cô gói và hấp, nhưng hầu hết chúng bây giờ đều nằm trong bụng Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn không lịch sự chút nào, sau khi đảm bảo Du Ân đã no, anh ăn nốt phần còn lại.
Du Ân vừa giận vừa buồn cười, ông cụ cũng trợn mắt bất lực.
Cái gì gọi là mất đi mới biết quý trọng, chính là nói cháu trai của ông đấy.
Nếu hồi đó anh trân trọng Du Ân và không ly hôn thì dù bây giờ sức khỏe của Du Ân có như thế nào, chỉ cần hai người vẫn là vợ chồng thì anh sẽ không bị đá bay xa như thế. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Suy nghĩ của Du Ân và ông cụ, Phó Đình Viễn cũng không thèm để ý, anh chỉ biết mỗi tế bào trong cơ thể đều toát ra hơi thở dễ chịu, khi đã no bụng, anh lại càng quyết tâm phải đưa được cô quay về.
Anh không thể rời
Sự tồn tại của cô khiến anh cảm thấy cuộc sống tràn đầy ấm áp và hy vọng, đồng thời khiến anh cảm thấy… thế giới này thật đáng giá.
Sau bữa sáng, Du Ân nói chuyện với ông cụ, nhưng lần này Phó Đình Viễn không ở lại, anh nói sẽ đi tìm Hứa Hàng rồi rời đi.
Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Du Ân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ông cụ nhẹ nhàng hỏi cô: “Cuộc sống ở Bắc Kinh thế nào? Cháu quen chưa?”
Du Ân vui vẻ cười nói: “Rất tốt ạ, gia đình ở bên nhau, trong lòng cháu rất ấm áp.”
Ông cụ cũng mừng cho cô: “Cháu đó, lần đầu tiên nhìn thấy cháu thì ông đã biết cháu là một cô gái ngoan, hiện tại đã vượt qua khó khăn gian khổ, cháu xứng đáng với tình yêu thương của nhà họ Diệp.”
Ông cụ dừng lại một lúc, chuyển đề tài sang Phó Đình Viễn, nhưng ông không nói thay Phó Đình Viễn, mà đứng ở vị trí của Du Ân để bảo vệ cô và nói: “Nếu Đình Viễn cứ dây dưa với cháu, cứ nói cho ông biết, ông sẽ thay cháu chỉnh đổn tên nhóc đó, bảo nó rời xa cháu một chút.”
“Ông không cần phải chỉnh đốn anh ấy đâu, ông có thể nhanh chóng giới thiệu cho anh ấy một vài cô gái ưu tú, anh ấy sẽ không có thời gian dây dưa với cháu nữa.” Du Ân tiếp lời của ông cụ.
Ông cụ nhìn cô một cái thật sâu và nói: “Cũng đúng.”
Du Ân không muốn nói về Phó Đình Viễn nên nhanh chóng lấy trong túi ra một món quà được đóng gói đẹp mắt và đưa cho ông cụ: “Đây là quà của ông nội cháu. Ông ấy nghe nói ông bị ốm, vốn dĩ muốn đích thân đến thăm, nhưng vì lớn tuổi đi lại cũng không tiện, cho nên nhờ cháu mang hộ đến ạ.”
“Cảm ơn ông nội cháu thay ông nhé.” Ông cụ rất vui vẻ, nhận món quà và nóng lòng mở nó ra.