Chương 770
“Anh không biết xấu hổ, nhưng em biết đấy!” Khi cuối cùng Phó Đình Viễn cũng buông tha cho mình, Du Ân đỏ mặt tức giận mắng anh rồi xoay người bỏ chạy.
Không ngờ, vừa chạy được hai bước thì cô đã bị kéo lùi về sau, Phó Đình Viễn không khách khí nhét cô vào trong xe.
“Lên xe, anh đưa em về.” Phó Đình Viễn thắt dây an toàn cho cô, tương đương với việc gián tiếp trói cô vào xe.
Du Ân tức giận nói: “Em sẽ tự bắt taxi.”
Phó Đình Viễn nghiêng người đè cô xuống, nguy hiểm nheo mắt: “Em cảm thấy nụ hôn vừa rồi quá nhẹ sao? Muốn anh hôn đến mức chân mềm không đi nổi mới chịu thành thật sao?”
Dư Ân bị lời nói vô liêm sỉ của Phó Đình Viễn làm cho sửng sốt, trợn tròn hai mắt: “Phó Đình Viễn, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy hả?”
“Cái này là không biết xấu hổ sao?” Phó Đình Viễn không có chút ý tứ hối lỗi, ngược lại cúi người ghé vào dái tai của cô nói: “Anh còn có nhiều lúc không biết xấu hổ nữa đấy, cũng không phải là em chưa từng thấy mà.”
Du Ân: “…”
Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng ngay lập tức, cô đẩy anh ra: “Mau lái xe đi.”
Cô thật sự không muốn nói chuyện với anh nữa, người này càng ngày càng không có điểm mấu chốt.
Cô thật sự rất muốn hỏi anh, anh có nhận thức được họ đã chia tay rồi không?
Phó Đình Viễn thấy cô đã thành thật ở trong xe, không trêu chọc cô nữa, anh ngồi thẳng dậy và lái xe rơi đi.
“Anh đưa em về nhà trước, nghỉ ngơi thay quần áo, trưa cùng mẹ Hứa Hàng đi ăn cơm, sau đó chúng ta sẽ lên đường đi An Thành.” Phó Đình Viễn vừa lái xe vừa
“Chúng ta?” Dư Ân có chút khó hiểu: “Không phải anh cũng đi đó chứ?”
Phó Đình Viễn khịt mũi: “Chẳng lẽ em cho rằng đây chỉ là việc của riêng em thôi sao?”
Chỉ khi cơ thể cô nhanh chóng điều trị tốt, họ mới có thể sống ổn định và vui vẻ, cho nên từ đầu đến cuối đây không phải chuyện của riêng cô, mà là của hai người.
Dư Ân đương nhiên có thể nghe thấy được sự bướng bỉnh trong lời nói của anh, vì vậy cô không mở mắt ra, thì thào nói: “Anh bận như vậy, không cần phải đi theo đâu.”
Du Ân không bài xích anh, mà là cảm thấy đau lòng cho anh.
Hiện tại Chu Mi đã đi rồi, tương đương với việc anh mất đi một cánh tay đắc lực, chắc chắn công việc tồn đọng lại rất nhiều, nhưng anh còn muốn đồng hành cùng cô đến tận An Thành.
Hơn nữa anh vừa trở về từ biệt thự suối nước nóng ở thủ đô vào đêm hôm trước, vậy thì suốt những ngày qua anh đã bôn ba theo cô mãi…
Cô không thể đành lòng được.
Trơ mắt nhìn anh mệt mỏi như thế, đương nhiên cô rất đau lòng.
Phó Đình Viễn đỡ lời của cô và đáp lại: “Anh thực sự rất bận, nhưng dù bận đến đâu, anh cũng sẽ đồng hành cùng em, cùng lúc lo cho gia đình và cả công việc kinh doanh.”
“Gia đình?” Du Ân chớp mắt, sau đó trở nên cực kỳ tức giận, dấu vết đau lòng vừa mới cảm nhận được đối với anh đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Ai là gia đình với anh chứ, anh có thể ngừng ác ý và làm mờ đi mối quan hệ hiện tại giữa hai người họ không vậy?