Chương 782
“Vậy thật tốt quá, con cũng không biết nên cảm ơn bà như thế nào.” Lời nói của bà cụ khiến Du Ân thả lỏng rất nhiều, nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất.
Cô biết chồng của bà cụ Hàn đã qua đời nhiều năm trước, chính vì cái chết của chồng mà bà cụ Hàn quá đau buồn nên đã sống ẩn dật ở một thị trấn nhỏ.
“Nếu con đã đồng ý, một lát nữa làm thủ tục xuất viện đi. Hôm nay chúng ta đi đến chỗ của bà, bệnh viêm phổi của con chỉ là chuyện nhỏ, uống mấy viên thuốc thì tốt rồi.” Bà cụ Hàn lại nghĩ tới điều gì đó nên hỏi: “Có phải con nên thương lượng với người nhà của con một chút không?”
Du Ân nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần thương lượng, khẳng định bọn họ rất vui vì con có thể được bà điều trị cẩn thận như vậy. Chút nữa con gọi điện thoại cho ba con một cuộc là được.”
Trong khi bà cụ Hàn ra ngoài, Tiết Quân mỉm cười và nói với Du Ân: “Sư tỷ của dì nhìn thấy con nên nhớ tới con gái của chị ấy đấy.”
“Con gái chị ấy đang ở nước ngoài, không về thường xuyên nên chị ấy đối xử với con thân thiết hơn vài phần.”
Du Ân sửng sốt, chẳng trách cô luôn cảm thấy bà cụ Hàn đối xử với mình vừa nghiêm khắc lại ẩn chứa từ ái, hóa ra là đã coi cô như con ruột của mình.
Phó Đình Viễn ăn cơm ở bên ngoài cũng đã nghe quyết định của Du Ân, đương nhiên ủng hộ cô ở lại, vì vậy anh cũng không nói nhiều.
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, bà cụ Hàn lịch sự từ chối lời đề nghị đến thị trấn cùng của Tiết Quân và Phó Đình Viễn: “Tôi dẫn con bé về là được, hai người không cần phải đi theo, đỡ vất vả thêm nữa.”
Du Ân cũng nói: “Đúng đó dì
Du Ân cảm thấy để Tiết Quân đi cùng cô một chuyến này đã không dễ dàng gì rồi, chắc chắn Tiết Quân cũng lo lắng rất nhiều về cơn bệnh này của cô.
Phó Đình Viễn và Tiết Quân đều không khăng khăng đòi đi theo, nhưng Phó Đình Viễn vẫn bước tới và đưa cho Du Ân một chiếc túi. Du Ân khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
Phó Đình Viễn giải thích: “Không phải em nói ngày nào cũng phải uống thuốc bắc sao? Anh sợ em cảm thấy đắng nên anh cho em mấy viên kẹo này.”
Tiết Quân và bà cụ Hàn đều đang ở bên cạnh nhìn, Du Ân tức thì đỏ mặt xấu hổ: “Anh coi em như con nít không chịu được đắng à…”
Du Ân không ngờ rằng Phó Đình Viễn lại đưa cho cô một túi kẹo, còn nói sợ cô uống thuốc bắc thấy đắng.
Cô lớn từng này rồi, có đắng gì mà không chịu được? Chỉ trẻ em mới dùng kẹo để hãm vị đắng của thuốc.
Phó Đình Viễn lại thấp giọng nói: “Em uống cà phê cũng sợ đắng, huống chi là thuốc bắc?”
Cô pha cà phê rất ngon, anh thích uống đắng, nhưng lần nào cô cũng cho rất nhiều đường vào cốc của mình, rõ ràng là vì sợ đắng.
Sau khi bị anh vạch trần suy nghĩ của bản thân, khuôn mặt Du Ân càng đỏ hơn, đành phải nhận lấy túi kẹo: “Cảm ơn.”
Ngay khi đang nói chuyện, Du Ân thấy Tiết Quân và bà cụ Hàn đã lùi sang một bên tự khi nào, dường như muốn để lại không gian riêng cho hai người họ.
Du Ân thực sự không biết phải nói gì, dường như nói lời cảm ơn hay một vài lời quan tâm, dặn dò anh đều không thích hợp cho lắm.