Chương 806
Sau khi Dung Thanh Nghiêu rời đi, Phó Đình Viễn ngồi vào chỗ của Dung Thanh Nghiêu, nhìn chằm chằm Du Ân lần nữa chất vấn: “Em mới nói chuyện gì với anh ta mà cười tươi như hoa vậy?”
Từ xa anh đã nhìn thấy gương mặt tươi cười của Du Ân qua tấm kính tiệm cà phê, ai dè anh vừa mới đi vào cô đã ngừng cười, trong lòng anh có thể thoải mái sao?
Du Ân nói thật: “Không có gì đâu, thầy Dung chỉ nói mấy chuyện thú vị về Tống Chước Chước thôi.”
“Thật không?” Vẻ mặt của Phó Đình Viễn hoàn toàn không tin lời cô nói.
Du Ân rất bất đắc dĩ, lườm anh nói: “Nếu không thì còn có thể vì chuyện gì? Chẳng lẽ là vì em vừa nhìn thấy thầy Dung đã cười tươi hoa à? Em đâu có mê trai đến thế.”
Du Ân cũng biết rõ anh hay ghen, nhưng không ngờ anh lại ghen tuông một cách vô cớ như vậy.
Anh có đầu óc không thế?
Nghĩ tới trước đó Phó Đình Viễn đã nói anh rất bận rộn, Du Ân liền ngước mắt lên nhìn anh hỏi: “Anh đã hết bận chưa?”
Phó Đình Viễn liếc nhìn cô, không trả lời.
Anh có thể nói, bởi vì anh không yên tâm để một mình cô đi gặp Dung Thanh Nghiêu, nên mới tranh thủ giữa hai cuộc họp để đi ra ngoài sao?
Cho dù Dung Thanh Nghiêu đã thanh minh rằng anh ta đã kết hôn, nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu.
Du Ân vừa nhìn thấy dáng vẻ im lặng của anh thì biết anh vẫn chưa hết bận, nên khuyên nhủ: “Anh mau quay về làm việc đi, em sẽ đi thăm
Phó Đình Viễn tràn đầy đau khổ: “Em không định ở lại một đêm à?”
“Không cần đâu…” Dứt lời, Du Ân nhìn thấy sắc mặt của Phó Đình Viễn đã hoàn toàn lạnh lẽo, cô có thể cảm nhận được anh đang tức giận.
Nhưng cô đâu còn cách nào khác.
Mặc dù bây giờ cô đã chấp nhận để bà cụ Hàn điều trị cơ thể cho cô, nhưng có thể chữa khỏi hay không vẫn còn là ẩn số, rõ ràng hành động của anh là đang đợi cô.
Cô không muốn anh phải chờ đợi, làm lỡ anh.
Nếu có thể chữa khỏi, tất nhiên đó là chuyện tốt.
Nhưng nếu không chữa khỏi, quan hệ giữa cô và anh lại quay về điểm xuất phát.
Vì thế cô không thể tiếp tục mập mờ với anh, lần trước lúc anh đến thị trấn nhỏ tìm cô, cô đã không thể khống chế hành động của anh, nhưng cô có thể khống chế bản thân.
Vì thế, trước đó cô đã đưa ra quyết định, đi đường vòng đến Giang Thành một chuyến, để gặp mặt Dung Thanh Nghiêu, rồi mau chóng bay đến Bắc Kinh.
Bây giờ nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phó Đình Viễn, trong lòng Du Ân rất áy náy, thầm nghĩ nếu đã như vậy rồi, không bằng nói rõ hơn một tý.
“Phó Đình Viễn…” Cô khẽ gọi tên anh, rồi dời mắt sang chỗ khác nói: “Anh đừng đợi em nữa.”
“Anh có đợi hay không là chuyện riêng của anh, em quản được à?” Có lẽ Phó Đình Viễn đã thật sự nổi giận, giọng điệu cứng rắn đáp lại một câu, rồi phất tay áo giận dữ bỏ đi.