Chương 834
“Được đó, Du Ân, cậu giỏi lắm.” Tô Ngưng cười tít mắt, cô ấy thích nhất là nhìn những kẻ có ý đồ xấu bị tóm gọn.
Du Ân nói: “Không phải cô ta luôn muốn dùng mạng xã hội để ép chết tớ à, lần này tớ sẽ tặng lại cho cô ta một món quà tương tự.”
Tô Ngưng trả lời: “Tớ sẽ gửi số điện thoại của Ngô Mẫn cho cậu ngay.”
“Ừ.”
Khi Du Ân có được số điện thoại của Ngô Mẫn, cô lập tức liên lạc với cô ta, Ngô Mẫn lặng người hồi lâu khi nghe cô tự giới thiệu mình là Du Ân.
Ngoài sự ngạc nhiên, còn có sự chột dạ: “Cô, cô tìm tôi có chuyện gì à?”
Du Ân nói thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hợp tác với cô một chuyện.”
“Tôi muốn có bằng chứng về những chuyện xấu mà Tử Dạ đã làm trong những năm qua. Nếu cô có thể giao nó cho tôi, tôi cũng sẽ cho cô một cơ hội được làm việc trong giới biên kịch.”
Ngô Mẫn ngạc nhiên: “Cô muốn vạch trần cô ta à?”
“Ừ.” Du Ân không hề giấu giếm.
Hai người Ngô Mẫn và Tử Dạ đã trở mặt, Du Ân đã hỏi rõ chuyện này trước, hơn nữa theo như cô biết, Ngô Mẫn đã bất mãn với Tử Dạ từ lâu, cho nên cô tin chắc lần này Ngô Mẫn sẽ về phe cô.
Ngô Mẫn hiểu ra: “Giờ cô ta vẫn còn cắn chặt cô không chịu thả à?”
Du Ân: “Đúng vậy, tôi đã chịu đựng đủ rồi, giờ tôi muốn phản kích.”
“Cũng phải, nếu ai ngáng đường cô ta mà bị cô ta để mắt tới thì thật là xui xẻo tám đời.” Giọng điệu
Sau khi Ngô Mẫn nói xong, cô ta dừng lại, rồi nghiêm túc nói: “Tôi có thể hợp tác với cô, nhưng không phải vì tôi muốn có cơ hội làm việc.”
Du Ân thong thả hỏi: “Vậy cô muốn gì?”
“Tôi ở bên cạnh Tử Dạ nhiều năm như vậy, mọi người đều đã cột tôi với cô ta từ lâu, cho dù quay lại giới biên kịch, phỏng chừng sau lưng cũng sẽ bị người ta bài xích.” Ngô Mẫn cũng rất thật thà: “Vì vậy, tôi chỉ muốn có một khoản tiền, tôi sẽ bỏ nghề biên kịch, trở về quê để tìm một công việc và cuộc sống khác.”
“Được, tôi đồng ý.” Du Ân trả lời rất vui vẻ, hơn nữa cũng không hỏi Ngô Mẫn cần bao nhiêu tiền.
Theo Du Ân, có thể giải quyết vấn đề này bằng tiền sẽ tốt hơn nhiều so với việc giới thiệu Ngô Mẫn đến làm việc trong giới biên kịch. Ngô Mẫn này cũng coi như sáng suốt.
Ngô Mẫn tò mò hỏi: “Cô không hỏi xem tôi muốn lấy bao nhiêu tiền à?”
Du Ân nhẹ nhàng đáp: “Tôi nghĩ cô là một người sáng suốt, cô sẽ không tham lam đâu.”
“Cảm ơn cô đã đánh giá tôi cao như vậy, tôi cũng không định lấy nhiều lắm, năm mươi vạn là được rồi, đủ để tôi mua một căn nhà ở quê.” Chút tiền ấy đối với Du Ân và nhà họ Diệp mà nói, căn bản không tính là gì cả.
“Được.” Du Ân đồng ý.