Chương 851
Hàng xóm là một người đàn ông trung niên nho nhã bước ra, có lòng tốt nhắc nhở Đổng Tâm Khiết: “Quý ngài mà cô cần tìm vừa đi ra ngoài rồi.”
Đổng Tâm Khiết nhíu mày: “Sao có thể chứ? Vừa rồi anh ấy còn mở cửa an ninh cho tôi mà.”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Tôi vừa trở về đúng lúc gặp cậu ấy đi ra khỏi nhà, cô không tin lời tôi nói thì thôi nhưng tôi hy vọng cô đừng tiếp tục đá cửa nữa, nếu không tôi sẽ gọi điện cho bảo vệ đến đuổi cô ra khỏi đây đấy.” Người đàn ông trung niên vừa nói xong đã vội đóng cửa lại, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc gì.
Lúc này Đổng Tâm Khiết bực bội đến mức muốn mắng người nhưng cô ta chưa từ bỏ, vẫn tiếp tục gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn, tuy nhiên điện thoại của anh vẫn tắt máy như cũ.
Cuối cùng cô ta tức đến đấm ngực giận chân chỉ đành gọi điện thoại cho Chu Mi.
Đổng Tâm Khiết không phải loại người hiền lành và lễ phép gì, bên kia vừa nhấc máy cô ta đã nói với giọng điệu ra lệnh: “Chu Mi, cô lập tức giúp tôi liên lạc với Phó Đình Viễn, tôi đã đến trước cửa nhà của anh ấy rồi. Tại sao anh ấy lại tắt máy? Hơn nữa còn không chịu mở cửa cho tôi chứ?”
Chu Mi trả lời cô ta một cách vô cùng lịch sự: “Bởi vì điện thoại của sếp Phó đã tắt máy nên có lẽ tôi cũng không thể liên lạc được đâu ạ.”
Đổng Tâm Khiết không hài lòng hỏi: “Chẳng lẽ anh ấy không có số điện thoại khác sao?”
“Không có.” Chu Mi trả lời rõ ràng.
Đổng Tâm Khiết bực bội nói: “Cô đừng có nói dối, nhất định anh ấy có số cá nhân.”
Chu Mi khẽ mỉm cười trả lời cô ta: “Cô cũng nói đó là số cá nhân, chỉ có những người thân thiết
Đổng Tâm Khiết nghe mấy lời châm chọc của Chu Mi thì giận điếng người, Chu Mi này thật sự rất đáng ghét, rõ ràng lúc nào cũng bày ra dáng vẻ mềm mỏng uyển chuyển nhưng từ đầu đến cuối, mỗi một lời nói ra đều giống như đang mỉa mai cô ta vậy.
Đổng Tâm Khiết thở gấp: “Chu Mi, cô có tin tôi bảo ông nội tôi không ký hợp đồng với mấy người nữa không?”
“Tôi tin chứ, dù sao thì cô cũng đã ngăn cản ông ấy ký hợp đồng với chúng tôi rồi.” Ẩn ý trong giọng nói của Chu Mi càng lúc càng lớn: “Cô Đổng, nếu cô không còn việc gì nữa thì cúp máy đi, đầu năm đầu tháng tôi muốn hưởng thụ ngày nghỉ của mình.”
Ngừng một chút, Chu Mi chợt nghĩ ra gì đó nói thêm: “Cô Đổng, sếp Phó đã tránh mặt rồi, chẳng lẽ cô Đổng đây còn không hiểu ý của anh ấy sao?”
Đổng Tâm Khiết vẫn một mực không hiểu: “Ý của anh ấy là gì?”
Chu Mi không chút khách khí nói thẳng: “Ý của anh ấy là anh ấy muốn từ chối, để cho cô biết khó mà lui đấy.”
“Cô…” Đổng Tâm Khiết phát cáu không nói nên lời, còn Chu Mi thì trực tiếp cúp điện thoại.
Đổng Tâm Khiết lại nổi điên dùng sức đạp vào cửa nhà của Phó Đình Viễn thêm một cước nữa, cô ta tự nhận mình vừa trẻ vừa đẹp, dựa vào đâu Phó Đình Viễn không thích cô ta chứ?
Tất nhiên cô ta cũng biết về mối quan hệ đã đổ vỡ của Phó Đình Viễn và Du Ân, nhân dân cả nước có ai không biết chuyện đó đâu?