Chương 857
Diệp Văn nói xong thì đi gọi điện thoại.
Chuyện như mất trí nhớ này, vẫn cần nhờ đến bác sĩ chuyên nghiệp tư vấn mới có uy tín.
Thư Ninh nhẹ giọng hỏi Du Ân: “Chuyện này con nghĩ thế nào?”
“Con cũng có chút hoài nghi tính chân thực của chuyện này, nhưng bất kể thế nào con cũng phải đến xem một lần.” Đáy mắt Du Ân không có sợ hãi: “Việc ba nói con cũng có cân nhắc qua, sở dĩ con đi là vì con biết, bây giờ con không còn phải một mình đối mặt với mọi chuyện nữa, sau lưng con còn có mọi người mà.”
“Hơn nữa con đã sớm không còn là Du Ân của trước kia, chỉ cần Phó Đình Viễn có chút bất thường nào, con sẽ không do dự rời đi.”
Nếu trí nhớ của Phó Đình Viễn dừng lại thời điểm bọn họ chưa ly hôn, vậy thì anh phải lạnh nhạt với cô mới đúng.
Cô đương nhiên sẽ không chịu lại những ấm ức kia, cũng không cần thiết phải chịu.
“Con có thể hiểu rõ là được.” Thư Ninh yên tâm nói: “Con nói đúng, lần này sau lưng con còn có nhà họ Diệp làm chỗ dựa.”
Diệp Văn nhanh chóng trở lại, Thư Ninh vội vàng hỏi: “Sao rồi?”
Diệp Văn nhíu mày nói: “Ông bạn bác sĩ kia của anh có nói, tình huống chọn mất trí nhớ này thật sự tồn tại trong cuộc sống, chẳng qua tỷ lệ xảy ra cực thấp.”
Diệp Văn nhìn về phía Du Ân nói tiếp: “Ông ấy phân tích cho ba một hồi, nói có thể là Phó Đình Viễn vẫn luôn canh cánh trong lòng về cuộc hôn nhân ba năm kia với con, nó cực kỳ hối hận vì mình đã không đối xử tốt với con cho nên trong tiềm thức rất muốn tái diễn lại khoảng thời gian đó, muốn bù đắp tiếc nuối đã
Diệp Văn nói xong lại nhấn mạnh: “Nhưng ba vẫn cảm thấy chuyện này không có khả năng, đây chắc chắn là thủ đoạn để nó níu kéo con, con đừng về Giang Thành, ba muốn xem xem nó có thể diễn kịch được bao lâu!”
Diệp Văn vừa mới nói xong, chỉ thấy Thư Ninh khẽ lắc đầu với ông, ý bảo ông không cần ngăn cản nữa.
Bởi vì bà nhìn ra được, bất kể lần này Phó Đình Viễn thật sự mất trí nhớ hay chỉ là diễn kịch, trong mắt Du Ân đều không che giấu được lo lắng, để cô đến nhìn một lần cũng được.
Du Ân vốn cũng không phải vì không yêu nên mới vạch rõ quan hệ cùng Phó Đình Viễn, mà là vì quá yêu nên mới nhịn đau rời đi.
Hiện giờ Phó Đình Viễn gặp chuyện không may, sao cô có thể không lo lắng?
Diệp Văn lườm con gái mình một cái, sau đó sửa lời nói: “Nếu con muốn đi thì đi, ba đi cùng con.”
“Không cần, ba đừng theo con bôn ba làm gì, con gọi Tô Ngưng đi cùng là được.” Du Ân không muốn Diệp Văn đi theo cô chịu mệt nhọc, dù sao Thư Ninh cũng không thể tách rời ông.
“Nếu nó dám bắt nạt con, ba nhất định sẽ không tha cho nó!” Diệp Văn hùng hổ nói.
Du Ân trấn an ông: “Ba yên tâm, con cũng không còn là kẻ ngốc để anh ấy bắt nạt nữa.”
Ba năm trước đó, là cô yêu trong hèn mọn, cũng là cô không yêu chính bản thân mình.
Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.
Sau đó Du Ân gọi điện thoại cho Tô Ngưng, bảo cô ấy cùng mình về Giang Thành.