Chương 878
Hơn nữa, cá nhân anh cũng thấy, Thiệu Kinh mà muốn níu kéo vợ mình thì tám phần mười đã không ra ngoài chơi bời rồi.
Nguyên nhân không bởi vì điều gì khác, chỉ vì mấy năm trước chuyện Thiệu Kinh làm thật sự quá đáng.
Bạch Thanh Thanh chỉ là một trong số những người phụ nữ của ông ta, mấy năm trước bên ngoài ông ta còn có vô số phụ nữ.
Phong lưu thành tính là cụm từ để chỉ ông ta, mà lúc ông ta ăn chơi đàng điếm, là vợ ông ta một mình chăm sóc hai đứa con, vừa chịu nhục nhã do scandal của chồng mang lại, vừa phải vất vả chăm con.
Trái tim của bà ấy, chắc đã chết lặng.
Hận, cũng đã khắc cốt ghi tâm.
Nhưng anh không tiện nói Thiệu Kinh như vậy, vì thế chỉ có thể khuyên: “Không bằng ông cứ về nước trước đi, không phải còn có công việc đang chờ ông sao.”
Chuyện cho tới nước này cũng chỉ có thể dùng công việc kéo tỉnh Thiệu Kinh thôi.
Bởi vì cảm xúc của Thiệu Kinh khó có thể khống chế, cho nên Phó Đình Viễn cũng không có cách nào khác nói với Thiệu Kinh chuyện không được dùng Chu Dật.
Cúp điện thoại, không hiểu sao tâm trạng của Phó Đình Viễn rất kém.
Trở lại phòng bệnh anh đi thẳng đến trước bàn làm việc của Du Ân, sau khi kéo cô đứng dậy thì ôm chặt vào lòng thấp giọng nỉ non: “Du Ân, anh cực kỳ may mắn khi không bỏ lỡ em.”
Hành vi của vợ Thiệu Kinh đối với ông ta khiến Phó Đình Viễn chịu đả
May quá, may mà anh đúng lúc nhận ra tâm ý của bản thân, may mà anh đúng lúc ra tay cứu vãn mọi thứ.
Nếu không chờ đến khi cô toàn hoàn chết tâm với anh, anh cũng chỉ có thể gào khóc giống như Thiệu Kinh.
Du Ân cảm nhận được cảm xúc của Phó Đình Viễn thay đổi: “Anh sao vậy?”
Phó Đình Viễn không có cách nào nói cho cô biết chuyện của Thiệu Kinh, bởi vì hiện tại cô còn không biết anh và Thiệu Kinh có qua lại.
Cho nên chỉ nhỏ giọng nói: “Chỉ là gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, bỗng nhiên cực kì cảm khái.”
Du Ân cũng không nghĩ nhiều, không nói gì thêm.
Ba ngày sau Phó Đình Viễn ra viện, dưới sự kháng nghị của anh, Du Ân chỉ có thể theo anh vào ở căn nhà bọn họ đã từng sống cùng nhau ba năm.
Tính ra bọn họ ly hôn cũng sắp được hai năm rồi, lần nữa quay trở lại nơi này trong lòng Du Ân ít nhiều cũng cảm khái.
Nơi này vẫn không có gì thay đổi, vẫn là cách bày trí do chính tay cô chọn, ngoài cây cảnh và đám hoa cỏ đã tử trận.
Phó Đình Viễn làm gì có thời gian cùng tâm tình xử lý chúng nó, sau khi Du Ân rời đi không đến mấy tháng chúng nó không khô héo thì cũng chết queo, anh chỉ có thể sai người xử lý sạch sẽ.