Chương 885
“Chắc chắn là vậy.” Ông cụ Đổng bi ai nói: “Mục đích thật sự của chúng nó chỉ sợ không phải muốn cậu cho thêm 10 triệu, mà là muốn cậu cưới Tâm Khiết. Cậu cưới nó, bọn nó có thể nhận được con số nhiều hơn 10 triệu kia kìa.”
Trước đó trong ba năm hôn nhân với Du Ân, Phó Đình Viễn cho ba con Du Thế Quần bao nhiêu tiền, sau khi mọi chuyện vỡ lỡ ai mà chẳng biết, trèo được lên người Phó Đình Viễn, sẽ được vinh hoa phú quý cả đời.
10 triệu tiêu mãi rồi cũng hết, nhưng nếu Đổng Tâm Khiết gả cho Phó Đình Viễn, vậy thì Phó Đình Viễn sẽ trở thành cái máy rút tiền vĩnh viễn của bọn họ rồi.
Phó Đình Viễn cười lạnh một tiếng: “Hừ, thật ngu xuẩn.”
“Tôi làm công chứng trước hôn nhân, một xu tiền của tôi và Phó thị đều không có phần của cô ta, bọn họ có năng lực làm gì?”
“Còn nữa, tôi có cho bọn họ tiền bạc hay không, còn phải xem tâm trạng của tôi, tôi không muốn cho thì dù có gả cho tôi cũng vô dụng.”
Trước đó anh cho ba con Du Thế Quần nhiều tiền như vậy là vì anh cam tâm tình nguyện.
Nếu anh không muốn, người khác có thể lấy được một đồng từ chỗ anh mới là lạ.
Bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó thật ra anh đã có tình cảm khác với Du Ân rồi, nếu không đã không dung túng cho ba con Du Thế Quần, đây chắc là cái gọi yêu ai yêu cả đường đi lối về đi.
Chỉ tiếc khi ấy anh không cẩn thận suy xét đến tình cảm của mình, cho nên sau này mới
Chính vì vậy, cặp ba con Đổng Tâm Khiết này đang coi Phó Đình Viễn anh là kẻ ngốc sao?
Tưởng buộc anh cưới Đổng Tâm Khiết, bọn họ có thể cả đời hưởng vinh hoa phú quý à?
Con mẹ nó, đầu óc bã đậu.
Ông cụ Đổng giật mình, sau đó gật đầu đáp: “Đúng vậy, quá ngu ngốc.”
Nếu ông cụ Đổng đã nói con dấu bị Đổng Tâm Khiết trộm đi, Phó Đình Viễn cũng biết chuyện này hiện tại không gấp được.
Anh lại hỏi ông cụ Đổng: “Thế ông biết hiện tại bọn họ trốn ở chỗ nào không?”
“Không biết, tôi mà biết thì đã đi tìm bọn chúng rồi!” Ông cụ Đổng căm giận nói: “Nếu không thì, tôi báo cảnh sát bắt bọn nó, chứ hiện tại tôi thật sự không biết bọn nó ở đâu.”
“Tôi biết rồi.” Phó Đình Viễn dặn dò ông cụ Đổng: “Ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng, chuyện này giao cho tôi xử lý.”
“Được được.” Ông cụ Đổng cảm kích đáp.
Lúc Phó Đình Viễn chào tạm biệt ông cụ Đổng thì Du Ân gõ cửa tiến vào, thái độ của Phó Đình Viễn khẽ thay đổi, tiến lên ôm vai cô, động tác vô cùng thân thiết.
Du Ân lễ phép chào ông cụ Đổng một tiếng, tầm mắt của ông cụ Đổng đánh giá qua lại giữa hai người, lúc này mới cười hỏi: “Hai vị làm hòa rồi sao?”
Tuy đây là lần đầu tiên ông cụ Đổng gặp Du Ân, nhưng Du Ân lộ diện trên báo chí rất nhiều lần, cho nên có thể dễ dàng nhận ra cô.
“Phải.” Phó Đình Viễn ôm Du Ân giành trước lên tiếng.