Chương 900
Nếu không có tiền, vậy thì nửa đời sau của đứa cháu gái Đổng Tâm Khiết của ông ta phải sống sao đây?
Từ nhỏ cô ta đã được ông ta nuông chiều quá sinh hư, nên không có bất kỳ kỹ năng hay năng lực kiếm sống nào, tính cách lại còn kiêu căng…
Lần này lại là đồng phạm của Đổng Lộ, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc chịu án tù, mà vết nhơ này, sau này cô ta ra đời có muốn sống cũng khó khăn.
Ông cụ Đổng nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy máu nóng cuồn cuộn trong ngực, cổ họng phát ra mùi tanh, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó người cũng ngất đi.
Ông cụ Đổng bị Phó Đình Viễn chọc tức đến độ nôn ra máu, bác sĩ phải đến làm cấp cứu cho ông ta.
Phó Đình Viễn ôm Du Ân với khuôn mặt không một gợn sóng, nhưng thật ra trong lòng Du Ân vẫn có chút lo lắng.
Cô đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi anh một câu: “Anh thật sự không cần miếng đất này sao?”
“Ừm.” Phó Đình Viễn trả lời cực kỳ dứt khoát.
Đương nhiên anh biết Du Ân đang nghĩ gì trong lòng, anh quay đầu nhìn về phía cô, thấp giọng nỏi: “Sao hả? Cảm thấy anh hành động theo cảm tính quá sao?”
Du Ân gật gật đầu.
Từ bỏ miếng đất đó của ông cụ Đổng chẳng khác nào từ bỏ cả khu công nghiệp này, trước đó khi anh trả tiền cho những nhà xưởng khác cũng đều đã ký hợp đồng đầy đủ rồi, nên đương nhiên sẽ không lấy lại được số tiền đó.
Vì trả thù gia đình ông cụ Đổng mà chịu tổn thất lớn như vậy, Du Ân cảm thấy có chút không đáng, chưa kể hiện tại ông cụ
Phó Đình Viễn cong môi khẽ cười một tiếng: “Chưa kể, đây là lần đầu tiên trong đời anh hành động theo cảm tính, nhưng anh không hối hận, làm người nên tùy ý hành động một lần, đặc biệt là kiểu người thành công như anh, lại càng có vốn để hành động tùy ý.”
Du Ân: “…”
Anh đang cố tình khoe giàu hay sao vậy?
Dáng vẻ cắn môi trừng mắt nhìn anh của Du Ân thoạt nhìn trông xinh đẹp bội phần, tâm tình Phó Đình Viễn lại mềm mỏng đi rất nhiều.
“Trước đây cuộc đời anh chẳng có món đồ gì đáng giá cả, anh chỉ là một thương nhân, trong mắt anh chỉ toàn là làm cách nào để thu được lợi ích nhiều nhất, cho nên chỉ cần là những thứ có lợi, thì không gì là anh không giành.”
“Nhưng hiện tại thì khác, chỉ cần nghĩ đến chuyện bọn họ dám xuống tay với em, anh lại không nhịn được mà muốn tra tấn bọn họ một cách tàn nhẫn thô bạo nhất, khiến bọn họ phải đau đớn, thê thảm chật vật tới chết, chỉ có như vậy anh mới thấy hả giận.”
Thời điểm Phó Đình Viễn nói xong câu cuối cùng, ánh mắt anh lại nhiễm màu hung ác, hiện tại Du Ân là tất cả của anh, là người mà anh để tâm nhiều nhất, nếu ai dám động tới Du Ân, anh nhất định sẽ không tiếc tất thảy để khiến đối phương phải thống khổ trả cái giá thật đắt.
Và nhóm người ông cụ Đổng kia chính là ví dụ thực tế nhất, ông cụ Đổng còn định tính đường lui cho Đổng Tâm Khiết?