Chương 903
Còn nếu không được thì nữa sẽ công khai với toàn thiên hạ, để tất cả mọi người phân xử công minh, xem có phải cô không có lương tâm hay không.
Đương nhiên anh cũng thừa nhận, hành vi lén ghi âm đó của anh có hơi đáng khinh thường, nhưng anh cũng hết cách rồi, ai nói cô cứ mãi từ chối không chịu tái hợp lại với anh.
Du Ân chìm vào giấc ngủ say, tự nhiên không để ý đến động tác nhỏ của Phó Đình Viễn sau lưng mình.
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi nụ hôn rực lửa của người đàn ông. Cô vừa trốn vừa hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Không biết.” Người đàn ông mơ hồ đáp lại cô, cúi người đè cô tiếp tục hôn.
Có là mấy giờ đi chăng nữa thì dù sao họ cũng có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Du Ân kháng nghị đẩy anh ra: “Hôm nay em muốn tới nhà Chu Mi…”
Phó Đình Viễn ngước mắt lên từ trên người cô, bất mãn nói: “Chuyện của nhà họ Đổng rốt cuộc cũng xong rồi, em không nên ở lại với anh sao?”
Du Ân bất đắc dĩ: “Không phải một ngày hai mươi bốn tiếng chúng ta đều ở cùng nhau sao? Anh còn muốn em ở cùng anh thế nào nữa?”
Phó Đình Viễn không trả lời câu hỏi của cô, mà dùng hành động để tỏ vẻ anh muốn cô ở với anh như thế nào.
Du Ân kháng cự: “Không được, không được…”
Lần nào anh cũng dài vô tận, cô đã hứa sẽ làm món ngon gì đó cho Chu Mi để bồi bổ cơ thể, nếu để đến giữa trưa thì còn ra cái gì nữa?
Phó Đình Viễn làm sao có thể buông tha cho cô được? Từ khi ly hôn đến nay, anh gần như sống một cuộc
Tất nhiên, cũng sẽ làm cô thỏa mãn.
Tối hôm qua lo lắng cô đã trải qua sự cố đó, anh không đòi hỏi, nhưng bây giờ họ có cả đống thời gian để tận hưởng.
Chu Mi không phải chỉ là đau bụng kinh thôi sao, có gì cần chăm sóc?
Trong khoảng thời gian này, điện thoại di động của Du Ân đổ chuông hai lần, đều từ Chu Mi, nhưng Phó Đình Viễn đã cúp máy.
Sau đó Chu Mi không gọi nữa, Du Ân cảm thấy rằng Chu Mi nhất định đã biết cô và Phó Đình Viễn đang làm gì, cho nên thức thời không quấy rầy.
Nghĩ đến đây, Du Ân cảm thấy xấu hổ vô cùng, nắm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông mà cào cấu. Ai biết không chỉ không khiến người đàn ông đau mà ngược lại khiến cô đỏ mặt.
Bởi vì tiếng kêu rên rỉ vì đau của người đàn ông muốn quyến rũ bao nhiêu thì quyến rũ bấy nhiêu.
Mười một giờ sáng, Du Ân được Phó Đình Viễn đưa đến nhà Chu Mi ở thành phố G.
Phó Đình Viễn không đi vào, bởi vì Chu Mi đang nghỉ phép nên anh định đến công ty giải quyết công việc thay cho cô ta.
Phó thị ban đầu chỉ có văn phòng ở thành phố G. Sau khi Chu Mi đến, vì muốn xây dựng khu công nghiệp chip nên Phó Đình Viễn đã cho Chu Mi chính thức mở rộng văn phòng thành công ty chi nhánh, Chu Mi trực tiếp trở thành người phụ trách chi nhánh, rất xứng đáng với năng lực của cô ta khi làm trợ lý đặc biệt của anh nhiều năm như vậy.