Chương 910
Anh lập tức không vui: “Sao em lại ghi chú cho anh xa lạ như vậy?”
Du Ân sửng sốt và hỏi anh với vẻ không tin tưởng: “Không phải anh cảm thấy ghi chú “Tiểu Chu” này là thân mật đó chứ?”
Mặc dù Phó Đình Viễn không nói, Du Ân đã có thể nhìn ra suy nghĩ của anh từ vẻ mặt của anh.
Cô cong môi cười ha ha với anh: “OK, vậy em đổi ghi chú cho anh, đổi anh thành Lão Phó. Anh thấy được không? Tiểu Chu và Lão Phó, rất hợp nhau.”
Phó Đình Viễn suýt chút nữa tức chết: “Em chê anh già đúng không?”
“Chẳng lẽ ghi chú cho anh là Tiểu Phó?” Du Ân tiếp tục tranh luận với anh.
Chẳng qua cô nói vừa xong đã tự mình bật cười, xưng hô Tiểu Phó dùng cho Phó Đình Viễn thực sự rất buồn cười.
Hơn nữa chỉ sợ nhiều năm qua, bên cạnh Phó Đình Viễn không có ai gọi anh là Tiểu Phó, dù khi anh còn trẻ cũng chỉ được gọi là sếp Phó.
Phó Đình Viễn giận điên trước tràng cười của cô. Anh cúi đầu nghịch điện thoại di động của cô, giây tiếp theo đã chuyển ghi chú cho mình thành Ông Xã.
Chỉ có cô biết chọc người khác giận à?
Anh cũng biết đấy nhé.
Khuôn mặt của Du Ân ngay lập tức đỏ bừng khi vừa nhìn thấy nó.
Cô giật lại điện thoại di động của mình và nói: “Phó Đình Viễn, nếu anh còn điên như thế này, em sẽ, em sẽ…”
Xưng hô “ông xã” này thực sự khiến cho mặt cô xấu hổ đến mức nhiệt độ tăng thẳng lên.
Ngay
Thứ nhất, lúc đó cô biết anh không thích cô, vậy sao cô có thể gọi anh như vậy để khiến anh càng thêm ghét cô. Thứ hai, cô không phải loại tính tình chán ngấy này.
Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm và hỏi: “Em sẽ làm sao?”
“Em sẽ ly hôn với anh!” Du Ân nóng nảy, quyết liệt nói một câu.
“Không đúng, là chia tay với anh!” Du Ân càng ngày càng cảm thấy Phó Đình Viễn không hề mất trí nhớ.
Tất cả những gì anh làm là để lừa dối cô quay về bên anh.
Du Ân vừa dứt lời, sắc mặt của Phó Đình Viễn liền thay đổi.
Anh mím môi trừng mắt nhìn cô. Du Ân nghĩ anh định nói gì đó với cô, nhưng anh chỉ đột ngột quay đầu đi và nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói một lời.
Trong chiếc xe đang lặng lẽ lái đi, sườn mặt đàn ông tuy ưa nhìn nhưng lại toát ra hơi thở lạnh thấu xương.
Anh giận rồi.
Du Ân vẫn có thể cảm nhận được điều này, nhưng cô không hiểu tại sao anh lại tức giận.
Vì vậy, cô hơi quay đầu lại, ngập ngừng nhìn anh hỏi: “Anh… giận hả?”
Phó Đình Viễn lại quay đầu sang một bên, tiếp tục phớt lờ cô.
Du Ân đoán: “Có phải vì em nói chia tay không?”