Chương 913
Nhà họ Dịch, đặc biệt là ba của Dịch Thận Chi, sẽ không bao giờ cho phép Dịch Thận Chi kết hôn với Chu Mi.
Còn bản thân Dịch Thận Chi cũng cứ mang đức hạnh chưa chơi đủ, nếu đã vậy thì không cần dây dưa không rõ nữa, không thì sẽ hại Dịch Thận Chi, cũng hại cả Chu Mi.
Dịch Thận Chi thực sự không nói nên lời trước những lời này của anh, sau một hồi lâu im lặng trên điện thoại mới nói: “Tôi hiểu rồi.”
Sau đó cúp điện thoại.
Phó Đình Viễn bóp trán, ném điện thoại sang một bên.
Dịch Thận Chi suốt ngày tự xưng là chuyên gia tình cảm, nhưng khi rơi vào tình trạng của bản thân, anh ta lại hoàn toàn không biết mình muốn gì.
Phó Đình Viễn im lặng chưa được bao lâu thì điện thoại của Thiệu Kinh gọi lại.
Phó Đình Viễn vừa nhìn thấy số của Thiệu Kinh đã nghĩ ngay đến Chu Dật, lập tức trở nên tức giận.
Nếu không phải vì cuộc điện thoại của Chu Dật cho Du Ân, anh và Du Ân đã không cãi nhau vì chuyện vặt vãnh này.
Nhưng anh không thể nói những lời này trước mặt Thiệu Kinh, cho nên khi trả lời điện thoại, anh chỉ nhẹ giọng hỏi Thiệu Kinh: “Ông về nước khi nào?”
Thiệu Kinh có vẻ có tâm trạng khá tốt: “Điện thoại với cậu xong thì ngày hôm sau sẽ về. Tôi nghĩ rồi, bây giờ tôi chỉ có công việc, vô luận như thế nào cũng phải làm cho tốt bộ phim truyền hình này.”
Phó Đình Viễn hừ lạnh một tiếng trong lòng, thầm nghĩ Thiệu Kinh coi như còn có chút đầu óc.
Anh hỏi lại Thiệu Kinh: “Khi nào thì Chu Dật và Tống Chước Chước sẽ đi thử vai?”
Thiệu Kinh trả lời: “Trong mấy ngày này.”
Phó Đình Viễn lập tức hạ lệnh: “Nếu có chút nào không thích hợp thì không được
“Cái này…” Thiệu Kinh có chút khó xử: “Nhưng đây không phải là người cô Du đề cử sao?”
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu, vì là do Du Ân đề cử nên cho nên mới có thể không dùng thì không dùng.
Anh đáp lại Thiệu Kinh: “Ông chọn diễn viên là do xem người đề cử sao?”
Thiệu Kinh: “…”
Không phải do ông ta nghĩ Phó Đình Viễn đang theo đuổi Du Ân nên mới muốn cho Du Ân một chút mặt mũi sao?
“Đương nhiên là không.” Thiệu Kinh nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình: “Tôi nhất định nhìn kỹ năng diễn xuất của diễn viên, khí chất trong mỗi động tác có phù hợp với hình tượng của nhân vật hay không.”
“Vậy là tốt rồi.” Phó Đình Viễn nói.
Thiệu Kinh nhận ra được cảm xúc của Phó Đình Viễn đang không tốt nên cúp điện thoại mà không dám nói thêm gì nữa. Ông ta chủ yếu muốn báo với Phó Đình Viễn là ông ta đã về nước, chuẩn bị tập trung vào công việc.
Khi chuẩn bị tan sở, Hứa Hàng gửi một tin nhắn thoại cho Phó Đình Viễn: “Nghe nói cậu và Du Ân đã trở lại. Mấy ngày hôm trước tôi đã cùng mẹ đến thăm bà cụ Hàn trong thị trấn. Bà ấy nói thuốc Đông y của Du Ân đã gần hết rồi, nhờ chúng tôi mang hộ một ít về.”
“Tôi đưa nó cho cậu hay trực tiếp đưa cho cô ấy?”
Phó Đình Viễn vốn dĩ muốn làm thêm giờ ở công ty, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Hứa Hàng thì lập tức trả lời: “Tôi đến chỗ cậu lấy.”