Chương 948
Không biết vì sao, ánh mắt của cô ấy nhìn Du Ân rõ ràng là vô hại, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Du Ân thu hồi ánh mắt và không nói gì nữa, và tiếp tục cất bước về phòng.
Hai người trở về phòng, Hiểu Nguyệt thận trọng nhìn Du Ân, sau đó cầm laptop đi đến bên giường Du Ân, có chút ngượng ngùng nói: “Gần đây tôi đã tự mình thực hiện một dự án kịch bản, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, cô có thể xem giúp tôi được không?”
Bộ dạng của Hiểu Nguyệt giống như đang khiêm tốn hỏi ý kiến của cô, vì vậy Du Ân không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý: “Được.”
Du Ân dành suốt hai tiếng đồng hồ nghỉ trưa, ôm máy tính ở trên giường xem dự án kịch bản của Hiểu Nguyệt.
Du Ân đã dành cả buổi trưa để xem hết, sau đó đưa ra một số gợi ý cho Hiểu Nguyệt dựa trên kinh nghiệm của bản thân.
Hiểu Nguyệt khiêm tốn tiếp nhận: “Vậy tôi sẽ thay đổi nó lần nữa.”
“Ừ.” Du Ân đáp.
Du Ân đã vào ngành được vài năm, lúc đầu, Trang Ân Tri đích thân dạy cô, gần đây cô đã độc lập viết “Truyền kỳ Dung Phi” và vở kịch mới của Diệp Văn. Hiểu Nguyệt là một nhà biên kịch mới chỉ mới vào ngành hai năm, Du Ân nghĩ rằng cô có thể đưa ra một số hướng dẫn cho Hiểu Nguyệt.
Hai ngày sau, Hiểu Nguyệt đã sửa chữa theo những gợi ý của Du Ân, sau khi đọc xong, Du Ân cảm thấy lần này tốt hơn rất nhiều.
Cô không keo kiệt mà dành lời khen ngợi cho Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt rất vui, cô ấy nhoẻn miệng cười và nói với cô: “Nếu cii cảm thấy kịch bản của tôi không tồi, cô có thể giới thiệu nó cho sếp Phó
Du Ân sững người một lúc.
Giúp Hiểu Nguyệt giới thiệu một kịch bản trước mặt Phó Đình Viễn ư?
Đừng nói cô chưa từng làm chuyện này, chỉ cần nói cô và Hiểu Nguyệt mới quen nhau được vài ngày, Hiểu Nguyệt đã có ý định thông qua mối quan hệ của mình để cạy mở cánh cửa đầu tư của Phó Đình Viễn, điều này có phù hợp không?
Mặc dù Du Ân cảm thấy rằng kịch bản của Hiểu Nguyệt không tồi, nhưng chỉ là không tồi thôi, còn khá xa so với tiêu chuẩn đầu tư của điện ảnh và truyền hình Phó thị…
Nhìn thấy cô lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong đáy mắt của Hiểu Nguyệt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, sau đó lại bày ra vẻ mặt đau lòng nói: “Không phải chứ bạn yêu, chẳng lẽ cô không muốn giới thiệu cho tôi sao?”
“Cả hai chúng ta ăn ở cùng nhau cả một tuần. Tôi thực sự coi cô như một người chị tốt và một người bạn tốt. Chủ tịch Phó bây giờ rất nghe lời cô, cô có thể tha hồ nói giúp tôi mấy lời tốt đẹp mà.”
Sau khi Hiểu Nguyệt nói những lời này, Du Ân bỗng có một cảm giác lừa gạt đạo đức mạnh mẽ.
Chỉ vì Phó Đình Viễn nghe lời cô, và vì Hiểu Nguyệt coi cô như một người bạn, nên cô phải giúp cô ta tiến cử sao?
Cái gì mà cô có thể tha hồ nói giúp mấy lời tốt đẹp chứ?
Phó Đình Viễn đầu tư đóng phim truyền hình cũng là để kiếm tiền, kịch bản của Hiểu Nguyệt không có cơ hội trở thành bom tấn, cô ta muốn Phó Đình Viễn mua bộ phim này và thua lỗ sao?
Dựa vào cái gì chứ?