Ngọc Uyển Quân bị cha mình bán vào hào môn để trả nợ, hắn không quan tâm cô là vợ mà ngang nhiên đưa tiểu tam về nhà, còn nhiều lần gây khó dễ với cô.
Hắn không yêu thương gì cô thì đã đành, ba mẹ chồng cũng chẳng vừa mắt, họ xem cô như người làm mà sai khiến.
Hai năm sau, thanh mai trúc mã của hắn du học trở về, cô ta đi đến trước mặt cô nói với giọng bà chủ:
_ Ngọc Uyển Quân đúng không? Tôi là thanh mai trúc mã với chồng cô, biết điều thì rút lui nếu không thì đừng trách tôi ra tay độc ác!
Đến tối hắn về, đưa đến trước mặt cô một xấp giấy bảo cô kí, nhìn vào mới biết đây là giấy ly hôn, cô nói:
_ Vậy từ trước giờ anh đã yêu tôi lần nào chưa?
_ Cô đang nằm mơ sao? Cô nghĩ mình đủ tư cách để được tôi yêu thương sao? Kí nhanh rồi ngày mai rời khỏi đây đi!
Ngọc Uyển Quân nghe xong thì kí ngay, một người không yêu cô thì cô níu kéo làm gì, chỉ tội bản thân mình đau thêm mà thôi!
Hôm sau cô xách hành lý rời khỏi căn nhà đã khiến cô không bao giờ cười, ra khỏi nơi u ám kia lại khiến cho tâm trạng cảm thấy vui vẻ hơn.
Đang trên đường chuẩn bị về nhà thì cô lại bị một đám người áo đen bắt đi, đưa đến một nơi hẻo lánh không một bóng người!
Cô bị bọn chúng hành hung đánh đập dã man, lí trí cuối cùng của cô đã nghe được một tên trong đó nói:
_ Không phải đã ly hôn rồi sao, tại sao cô chủ lại muốn giết cô ta chứ?
_ Mặc kệ đi, nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi, về báo cáo thôi!
Bây giờ cô mới biết người giết cô là ai, nhưng cái cô quan tâm bây giờ là cô không thể gặp mẹ được lần cuối, phải để cho bà ấy lo lắng nữa rồi!
Ngọc Uyển Quân tỉnh lại sau giấc ngủ dài, vừa mở mắt ra đã có rất nhiều người quay quanh cô, người thì khóc lóc, người thì lo lắng đứng ngồi không yên, người thì vẻ mặt không cảm xúc nhìn về phía cô.
Đưa tay sờ mặt mình, trên trán hình như có vết thương, vừa chạm vào đã cảm thấy đau, cô từ từ ngồi dậy, một người phụ nữ thấy cô động đậy liền từ dưới sàn đứng lên đỡ cô, giọng nói lo lắng không thể giấu:
_ Quân Nhi, con tỉnh rồi! Còn đau ở đâu không, mẹ gọi bác sĩ đến khám cho con?
_ Quân Nhi, con cảm thấy thế nào rồi? Làm ba mẹ lo chết đi được!
Ba? Mẹ? Hai người trước mặt là ba và mẹ nhưng cô lại chẳng cảm thấy không quen thuộc chút nào, đưa mắt nhìn mình trong gương bên cạnh tủ quần áo, lúc này cô mới biết mình là ai?
Cũng là Ngọc Uyển Quân nhưng với thân phận khác, gương mặt khác, vóc dáng khác, kể cả gia thế cũng khác hoàn toàn.
Để ý thêm một lúc thì cô mới nhận ra này chính là nữ phụ trong quyển truyện tranh cô đọc cách đây vài tháng.
Chẳng lẽ...!cô xuyên không rồi? Nếu như cô nhớ không lầm thì thời điểm này nữ phụ Ngọc Uyển Quân bị bạn thân hãm hại, gây ra tai nạn giao thông.
Chẳng lẽ hai linh hồn bị tráo đổi cho nhau?
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông khuôn mặt lạnh lẽo ngồi ở phía đối diện, đây chẳng phải là nam chính Khương Phong Dũng sao? Lúc này nữ chính nguyên tác cũng chưa xuất hiện, vậy hôm nay chính là ngày bàn chuyện hôn sự của nữ phụ và nam chính!
Bà Ngọc mẹ cô nhìn thấy con mình như chẳng phải con mình, bà lo lắng hỏi tiếp:
_ Quân Nhi, con không khỏe ở đâu, sao con không nói gì hết vậy, đừng làm mẹ sợ mà Quân Nhi!
Bà Ngọc không kiềm được mà rơi nước mắt, Ngọc Uyển Quân nhìn bà mà cảm thấy đau lòng.
Cô bây giờ chẳng biết có thể về được thế giới của mình hay không nhưng bổn phận bây giờ là sống tốt, nếu như không thể về thì xem như cũng có ba mẹ để phụng dưỡng.
_ Mẹ, Quân Nhi không sao,