Sau khi ăn xong, Khương Phong Dũng định sẽ đi trung tâm mua ít đồ nhưng chưa gì đã thấy Ngọc Uyển Quân chạy thẳng vào chỗ bán đồ ăn vặt.
Anh chỉ biết lắc đầu rồi đi theo sau, còn tốt bụng cầm theo xe đẩy đến chỗ cô.
Anh thắc mắc hỏi nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng của cô:
_ Em từ khi nào lại muốn ăn những thứ này vậy?
Không phải là cô không trả lời mà là những câu hỏi của anh khiến cô không thể trả lời.
Ngọc Uyển Quân tỉ mỉ quan sát từng loại đồ ăn vặt, sao khi quan sát rất lâu, cô quyết định mua mỗi loại hai bịch.
Tiếp tục đi đến quầy nước, không cần nghĩ ngợi đã chọn ngay matcha và sôcôla.
Anh theo sau cô mà cứ như là vệ sĩ xách đồ cho cô vậy, nhìn cô tỉ mỉ chọn từng món càng khiến anh phải suy nghĩ khác về cô.
Sau khi mua xong, Ngọc Uyển Quân quay lại thì thấy anh đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt tự nhiên cũng không cánh mà bay, cô nhẹ nhàng nói:
_ Anh không định mua gì à?
_ Tôi đến đây là để mua đồ nhưng lại bị cô gái nào đó kéo vào trong này!
_ Vậy ra thanh toán rồi đi!
Khương Phong Dũng đẩy xe đến quầy thanh toán, đặt từng món lên cô mới để ý, lúc nãy lại mua nhiều đến như vậy! Định bụng sẽ bỏ bớt lại nhưng anh lại ngăn cản, ghé sát vào tai cô nói:
_ Không cần, mẹ tôi cũng rất thích đồ ăn vặt.
Câu này chẳng phải là muốn sau này mẹ chồng nàng dâu sẽ thân thiết hơn sao, anh như vậy mà lại rất chu đáo!
Thanh toán xong thì anh dẫn cô lên tầng, cũng chẳng biết là anh muốn mua gì, chỉ thấy anh dẫn cô vào shop dạ phục.
Chẳng hiểu anh vào đây để làm gì nhưng cô vẫn im lặng theo sau.
Khương Phong Dũng để cô ngồi lại ghế, anh đi đến nói gì đó với quản lý, rồi quay lại ngồi cạnh cô.
Ngọc Uyển Quân đã không thể chịu được khi anh cứ úp úp mở mở, cô trực tiếp hỏi:
_ Anh đưa tôi đến đây làm gì?
_ Một lát sẽ biết.
Quản lý quay lại, trên tay cầm theo một chiếc hộp đặt xuống bàn, giọng nói lễ phép với anh:
_ Khương tổng, đây là thứ mà anh cần.
_ Ừm.
Khương Phong Dũng cầm chiếc hộp và nắm tay cô ra ngoài, cô định hỏi thêm nhưng chắc gì anh đã trả lời nên thôi!
Khương Phong Dũng lái xe về nhà, vừa vào nhà đã thấy bác quản gia đi đến hỏi:
_ Thiếu gia và thiếu phu nhân, hai người ăn bên ngoài có no không, có cần tôi bảo phòng bếp làm thêm ít món?
_ Không cần đâu ạ, bọn con ăn no rồi, bác mau vào trong nghỉ ngơi sớm đi!
_ Vậy được, hai người cũng lên nghỉ ngơi đi!
Bác quản gia nhìn theo bóng lưng của Khương Phong Dũng và Ngọc Uyển