Đến chiều, Ngọc Uyển Quân muốn về Ngọc gia thăm ba mẹ, anh cũng chẳng từ chối vì ba mẹ anh cũng đã ra ngoài đến tối mới về.
Ông bà Ngọc vui vẻ khi cô về chơi, ngồi trò chuyện rất lâu, cả nhà cùng vào phòng ăn ăn tối.
Đinh Tiên hôm nay rất khác, nhiệt tình hỏi thăm cô, nhưng ánh mắt cứ dán lên người anh.
Khương Phong Dũng không mù đến nỗi không nhìn thấy, chỉ là người như cô ta không có cơ hội động vào anh.
Đinh Tiên đem ra đĩa đồ ăn, vui vẻ nói như hai người là chị em thân thiết:
_ Quân Nhi, chị vừa làm món ăn em thích, ăn nhiều một chút nha!
_ Tôi không còn ăn món này nữa!
_ Em không thích món chị làm sao? Trước kia chị hay làm món này cho em ăn lắm, em lại rất thích!
Đinh Tiên giả vờ như cô đang làm khó mình, ánh mắt tổn thương nhìn về phía ông bà Ngọc.
Hai người họ cũng chẳng hẹp hòi gì mà không lên tiếng:
_ Quân Nhi, trước kia con rất thích món đó mà, sao giờ lại không ăn nữa!
_ Mẹ, vợ con thay đổi khẩu vị cũng không phải chuyện lớn gì, cô ấy muốn ăn gì thì ăn đó, không muốn ăn thì cũng không thể ép!
_ Phải, ba thấy con nói đúng! Trước kia mẹ con cũng từng như vậy, Đinh Tiên không cần phải ép Quân Nhi, để đó ai ăn thì ăn!
_ Vâng ạ!
Đinh Tiên thấy cả ông Ngọc và Khương Phong Dũng cùng bênh vực cô thì tức giận nhưng không biểu hiện ra mặt.
Ngọc Uyển Quân thì lén lút liếc nhìn anh, lại thấy anh đang nhìn mình thì nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Ăn tối xong, Ngọc Uyển Quân chẳng muốn về ngay mà nán lại trò chuyện với ông bà Ngọc rất lâu.
Khương Phong Dũng cũng không có lí do gì mà không ở lại.
Ngọc Uyển Quân trò chuyện một lúc rồi cảm thấy muốn ăn gì đó tráng miệng chua chua một chút, cô nhìn bà Ngọc hỏi nhỏ:
_ Mẹ, nhà mình có gì chua chua không ạ? Con thèm.
Bà Ngọc nghe vậy liền vui vẻ ra mặt, Khương Phong Dũng ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, nụ cười không tự chủ nhếch lên khi thấy vẻ mặt vui vẻ của bà Ngọc.
Cô chẳng biết tại sao mẹ mình lại vui vẻ như vậy, lại nghe bà trả lời:
_ Nhà mình không có, nhưng con thèm thì mẹ đặt hàng người ta sẽ giao tới.
_ Vậy không cần đâu, con vào trong kiếm gì ăn.
_ Anh đi cùng em.
Anh theo sau cô, anh đi chưa xa đã nghe bà Ngọc nói với chồng mình, vẻ mặt rất mong chờ:
_ Ông à, Quân Nhi thèm chua, có khi nào là..
_ Thật vậy sao? Không ngờ tụi nó lại nhanh như vậy!
Cả hai cùng nhìn nhau cười, anh cũng chẳng muốn niềm vui này bị phá vỡ.
Ngọc Uyển Quân lục lọi tủ lạnh kiếm đồ ăn, nhưng chỉ toàn những món cô không thích ăn.
Khương Phong Dũng ngồi ở ghế chờ cô, định lên tiếng nói gì đó lại nghe thấy lời nói vui vẻ của Đinh Tiên, cô ta tự nhiên đi đến ngồi cạnh anh, nói:
_ Dũng,