Sau khi Lâm Hạo rời đi, cơ thể của Ngọc Uyển Quân cũng đã thay đổi, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt híp lại như rất buồn ngủ.
Cô rời khỏi vòng tay của anh, đứng lên rồi nhẹ nhàng nói:
_ Em đi vệ sinh chút!
_ Anh đi cùng em.
Ngọc Uyển Quân lắc đầu rồi đi mất, Khương Phong Dũng khó hiểu rồi nhìn qua Bạch Anh.
Hiểu ý, cô đứng lên chạy theo sau Ngọc Uyển Quân, anh nhìn Hoàng Minh hỏi:
_ Chuyện gì vậy?
_ Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?
Khương Phong Dũng nhìn xung quanh căn phòng, lại chẳng thấy bóng dáng của Lâm Hạo đâu! Anh nghĩ chỉ là trùng hợp nên không suy nghĩ gì thêm.
Bạch Anh đi cạnh Ngọc Uyển Quân, hướng phòng tiệc đi ra, lại thấy Lâm Hạo cùng hai người vệ sĩ đứng chắn trước mặt.
Bạch Anh nhìn vẻ mặt của Ngọc Uyển Quân thì biết chuyện này do ông ta làm.
Lâm Hạo đưa tay muốn sờ vào mặt của Ngọc Uyển Quân, Bạch Anh liền đứng ra chắn ông ta lại, kéo cô ra sau mình, lạnh lùng nói:
_ Lâm Hạo, đây là Bạch gia, ông mà làm càn thì đừng trách tôi.
_ Bạch tiểu thư, tôi chỉ muốn Ngọc tiểu thư, cô ngoan ngoãn đưa cô ấy cho tôi, tôi sẽ tha cho cô!
_ Ông không sợ Khương Phong Dũng tìm ông sao? Ông nghĩ xem, anh ta mà tức giận, nhất định sẽ khiến cho Lâm thị tiêu tan đấy!
Ngọc Uyển Quân đã kiệt sức hoàn toàn, thuốc trong người cũng đã ngấm không ít, cố dùng lí trí cuối cùng gọi cho anh.
Lâm Hạo lại vì câu nói của Bạch Anh mà cười lớn, nhìn thẳng vào mắt của Bạch Anh nói với giọng điệu chẳng quan tâm Khương Phong Dũng là ai?
_ Bạch tiểu thư, chỉ cần tôi và cô ta gạo nấu thành cơm, cô nghĩ Khương Phong Dũng làm gì được tôi? Mau đưa người đi!
_ Nè, các người không được đưa Quân Nhi đi! Mau thả ra.
Mặc kệ Bạch Anh la hét, hai tên vệ sĩ kia vẫn làm theo nhiệm vụ được giao.
Lâm Hạo đưa tay đẩy Bạch Anh ra, rồi cùng hai tên vệ sĩ đi mất.
Ngọc Uyển Quân đã hoàn toàn mất lí trí, cơn nóng đã xâm nhập từ trong ra.
Nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi hương của người đàn ông đang bế mình, đây không phải là chồng cô.
Bạch Anh hối thúc định chạy theo nhưng nhớ ra Khương Phong Dũng và Hoàng Minh còn bên trong, vội chạy vào trong phòng tiệc.
Truyện Kiếm Hiệp
Đi được nửa đường đã thấy hai người đàn ông đang đi đến, Bạch Anh càng gấp hơn, chạy đến nói lớn:
_ Khương Phong Dũng, Quân Nhi...!Quân Nhi bị Lâm Hạo đưa đi rồi! Cô ấy còn đang trúng xuân dược.
Khương Phong Dũng nghe xong đã rất tức giận, khuôn mặt đã đen lại, cầm điện thoại gọi cho ai đó, rồi kiểm tra định vị, thấy người vẫn chưa ra khỏi Bạch gia, anh bảo:
_ Mau cho người chặn toàn bộ cửa ra vào của Bạch gia, Lâm Hạo chưa ra khỏi đây!
Bạch Anh nghe vậy liền chạy đi thông báo, Hoàng Minh nhìn vào điện thoại của anh rồi nói:
_ Định vị, chỗ này tôi biết, đi thôi!
Lúc nãy đi dạo vừa hay biết được nơi này, gần nhà kho của Bạch gia.
Anh cùng Hoàng Minh cùng nhau đi đến nơi đó, lại họp mặt với đám vệ sĩ anh vừa gọi lúc nãy.
Bên cạnh nhà kho, Lâm Hạo đang nhìn ngắm người con gái mà Khương Phong Dũng anh trọng dụng và yêu thương.
Lại đưa tay