Ngọc Uyển Quân cùng Khương Phong Dũng xuống lầu, lại nhìn thấy hai gia đình vì chuyện tối qua mà lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Ngọc Uyển Quân đi đến chào ba mẹ hai bên, bà Ngọc nhìn thấy con gái mình không sao thì thở phào nhẹ nhõm, bà Khương đưa tay kéo cô ngồi xuống cạnh mình, giọng nói vẫn rất lo lắng:
_ Quân Nhi, con không sao chứ, ông ta không làm gì con chứ?
_ Dạ không sao, mọi người không cần phải lo lắng, Phong đến kịp lúc.
_ Vậy thì tốt! Sau này chú ý một chút!
_ Dạ ba.
Cả ông bà Khương và ông bà Ngọc đều dự tính sẽ ra nước ngoài, vừa được đi du lịch vừa xem tình hình làm ăn bên đó!
Nhưng lại vì chuyện của Ngọc Uyển Quân mà không muốn rời đi, Khương Phong Dũng nói mọi người cứ yên tâm mà đi, vợ anh anh chăm được!
Hôm nay là ngày cuối cùng cô nghỉ phép, ngày mai lại bắt đầu đến Thiên Long làm lại.
Khương Phong Dũng bây giờ cũng khác xưa, lại chẳng muốn cô đi làm.
Ngọc Uyển Quân không quan tâm, vì cô cũng đã góp ít vốn vào trong đó, lại được làm giám đốc quản lý, lại chẳng sợ anh không cho đi làm.
Cũng đã đến giờ trưa, sau khi ăn xong lại chẳng thấy anh muốn đến Khương thị, cô soạn đồ chuẩn bị ra ngoài.
Anh thắc mắc hỏi:
_ Em định đi đâu sao?
_ Phải, Tiểu Bạch gọi điện, bảo là muốn đi cà phê, sẵn tiện hỏi thăm tình hình hôm qua.
_ Nhưng anh đã nghỉ một ngày để ở cùng em, em lại không quan tâm mà đi chơi cùng bạn là sao?
Ngọc Uyển Quân không trả lời, đi thẳng vào phòng tắm, thay đồ xong mới đi ra trả lời anh.
_ Nhưng anh đâu có nói sẽ nghỉ một ngày để ở cùng tôi?
_ Em...!thay đổi cách xưng hô không được sao?
Ngọc Uyển Quân nhìn anh, rất lâu cũng không trả lời, vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
Khương Phong Dũng xuống giường đi đến đứng đối diện với cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ.
_ Quân Nhi, anh...
Chưa kịp nói hết câu, tiếng điện thoại vang lên inh ỏi, Khương Phong Dũng đen mặt vì có người phá đám.
Ngọc Uyển Quân đi đến cầm lên nghe, giọng nói ngây thơ ở đầu dây bên kia vang lên, vẫn không biết mình vừa phá chuyện của người khác.
_ Quân Nhi, mình đến đón cậu nha, ngày mai cậu phải đi làm rồi, hôm nay mình đưa cậu đi chơi!
_ Được, cậu đến đi!
Bạch Anh tắt máy, cô quay lại nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi:
_ Lúc nãy, anh định nói gì vậy?
Khương Phong Dũng giận đến không nói được gì, quay mặt sang nơi khác không nhìn cô.
Ngọc Uyển Quân thấy anh như vậy, cũng chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì!
Cô ngồi xuống cạnh anh, đưa tay kéo kéo vạt áo của anh, giọng nói như mình đã biết lỗi:
_ Phong, anh giận sao? Nhưng tôi, à không, em đâu làm gì để anh giận?
Khương Phong Dũng nghe người nào đó đang ngây thơ hỏi anh, lại không thể nào qua được ải mỹ nhân.
Anh quay lại nhìn cô rất lâu, gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn trước mắt, vừa xinh đẹp lại dễ thương vậy mà trước kia anh lại không để tâm, còn chê cô là đồ phiền phức.
Khương Phong Dũng đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, lại chẳng kiềm lòng mà hỏi:
_ Quân Nhi, em còn yêu anh không?
Ngọc Uyển Quân sững sờ trước câu hỏi của anh, nếu nói yêu thì chính cô cũng không biết được là lòng mình như thế nào! Nhưng nói không yêu thì chính là vừa dối người vừa dối mình.
Khương Phong Dũng vẫn rất kiên nhẫn đợi câu trả lời từ cô.
Ngọc Uyển Quân vẫn không biết nên trả lời thế nào, qua rất lâu mới nghe được anh lên tiếng, nhưng giọng nói hụt hẫng khác lúc nãy:
_ Anh không ép em, nếu như em muốn hủy hôn, bây giờ vẫn còn kịp!
Khương Phong Dũng rời đi, cũng không biết là anh đã đi đâu! Ngọc Uyển Quân như vừa mắc sai lầm, nhìn theo bóng lưng cô đơn của anh, cô lại thấy mình thật sự vô tâm với tình cảm