Tối hôm sau, Hoàng Minh đến đón Bạch Anh, nhìn cô ấy dịu dàng trong bộ váy trắng tinh khôi, anh ta lại không kiềm lòng được mà lạc đi một nhịp tim.
Bạch Anh từ trong đi ra, nhìn Hoàng Minh đang chăm chú nhìn mình, không chịu được ánh mắt của anh ta, cô ấy ho nhẹ, bảo:
_ Hoàng thiếu, ba tôi trong phòng khách, muốn gặp anh!
Hoàng Minh lúc nãy vẫn đang tự nhiên, vừa nghe câu nói của Bạch Anh đã mất đi sự tự nhiên kia!
Anh ta không trả lời, vừa lúng ta lúng túng đi vào phòng khách.
Thấy nhạc phụ đại nhân tương lai đang nhâm nhi tách trà, anh ta đi đến lễ phép chào!
_ Chào bác Bạch, con đón Bạch Anh về Hoàng gia dùng cơm tối! Bác Bạch không ý kiến chứ ạ?
_ Tất nhiên là không! Dù sao thì hai gia đình cũng có quan hệ thân thiết, nếu như ba mẹ con đã mời thì ta không thể không đồng ý! Về sớm chút là được, giúp ta gửi lời thăm bà nội con!
_ Vâng ạ! Chào bác Bạch, cháu về!
Hoàng Minh mỉm cười thân thiện rồi rời đi! Anh ta thật không thể nghĩ, thường ngày lại hay cười, còn hoà đồng với mọi người.
Bây giờ gặp mặt ba vợ tương lai lại như đi thi đại học.
Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng hiểu câu nói vừa rồi của ông là ý gì! Là anh ta tìm đại người để về đối phó với ba mẹ và bà nội, lại thành ba mẹ anh mời cô ấy qua đó!
Không nghĩ ngợi nữa, đi đến mở cửa xe cho Bạch Anh, rồi vòng qua ghế lái.
Thấy Hoàng Minh đã an phận trên ghế, Bạch Anh thắc mắc hỏi:
_ Ba tôi tìm anh làm gì vậy? Không gây khó dễ gì chứ?
_ Em lo cho tôi sao?
Bạch Anh nào thèm quan tâm đến sự tự luyến kia của anh ta chứ! Không thấy cô ấy trả lời, anh ta lại vừa đùa cợt vừa thăm dò ý kiến!
_ Ba vợ bảo về sớm một chút, con gái của ông ấy, người khác sắp cướp mất rồi!
_ Hửm? Ba vợ? Tôi là con một mà, đâu còn em gái hay chị gái gì đâu!
Hoàng Minh đen mặt, khó thế mà cô ấy cũng nghĩ ra, thật bái phục! Bạch Anh không quan tâm, ánh mắt hướng ra cửa, nhìn dòng người đi đi lại lại!
Rất nhanh xe đã đến Hoàng gia, nơi mà anh mỗi năm về chưa đến năm lần!
Nếu như nói Khương gia lớn mạnh và nổi trội hơn các gia tộc khác thì Hoàng gia cũng lớn mạnh không kém.
Chỉ là Hoàng gia sống theo lối cổ xưa, vừa kín tiếng vừa giữ được nét truyền thống nhưng không lỗi thời.
Hoàng Minh xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho Bạch Anh còn dịu dàng đặt tay lên trên để cô ấy không bị đụng vào nóc xe.
Bạch Anh rất biết cách phối hợp, khoác tay Hoàng Minh đi vào trong! Ông bà Hoàng vừa nghe tiếng xe đã đi ra ngay, bà nội cũng rất chi là hóng chuyện cũng đi theo sau!
Vừa thấy Hoàng Minh cùng Bạch Anh đi vào, bà Hoàng đã đi đến đẩy nhẹ đứa con trai vô tâm kia ra, rồi vui vẻ nhìn Bạch Anh nói:
_ Con là Bạch Anh sao? Thật sự rất xinh đẹp, rất giống với mẹ con!
_ Dì biết mẹ con hả?
_ Ta và mẹ con là bạn thân!
Bạch Anh gật nhẹ đầu, rồi nhớ đến mình vẫn chưa chào hỏi, vội cúi người với bà nội trước!
_ Cháu chào bà nội! Chào chú và dì ạ!
_ Aida, Tiểu