Ngọc Uyển Quân quay về phòng, ngồi bệch xuống sàn nhà, nhìn ra cửa sổ như đang suy nghĩ gì đó! Cảm xúc bây giờ vô cùng lẫn lộn, cũng không biết nói sự thật với anh như thế nào!
Khương Phong Dũng ngồi im bất động ở ghế, bóng lưng của cô đã khuất dạng từ bao giờ! Hơi ấm trong vòng tay vẫn còn đó, anh không ép cô phải nói cho mình biết, chỉ là, tính tò mò hay giết chết một con người!
Ngọc Uyển Quân ngồi đó suy nghĩ rất lâu, vẻ mặt thẩn thờ vẫn dán mắt vào màn đêm u tối.
Chẳng hiểu vì điều gì mà cô đứng lên, hướng thư phòng đi đến.
Đưa tay mở nhẹ cửa ra, người bên trong cũng muốn đi ra, hai người nhìn nhau đến ngượng.
Khương Phong Dũng không nghĩ là cô sẽ đến đây, đưa tay kéo cô vào trong.
Cả hai ngồi cạnh nhau trên sofa, chẳng ai nói với nhau câu gì! Ngọc Uyển Quân hít thở sâu, lấy hết can đảm nói ra tất cả, vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt của anh.
_ Phong, câu hỏi vừa rồi là anh đúng.
Em không thuộc về thế giới này, Ngọc Uyển Quân và em là cùng tên, tính cách khác nhau.
Em ở thế giới hiện thực, cô ấy ở thế giới truyện tranh.
_ Em bị tiểu tam sát hại, lại vô tình bị đưa đến đây, em không nói ra vì sợ anh sẽ không tin.
Ngọc Uyển Quân của cơ thể này đã mất sau vụ tai nạn giao thông.
_ Khi vừa tỉnh lại, em muốn hủy hôn là vì chuyện này.
Nhưng tiếp xúc lâu ngày với anh, lại được anh dịu dàng chăm sóc, cưng chiều em, thì em không thể buông tay anh được!
_ Em yêu anh, nhưng nếu như em có thể trở lại thế giới của chính mình, thì anh cứ xem như đây chỉ là một giấc mơ.
Ngọc Uyển Quân quan sát anh từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, một chút thay đổi biểu cảm cũng không có.
Cô nghĩ mình đã lựa chọn sai thời điểm rồi, không hiểu vì sao nước mắt bắt đầu rơi.
Ngọc Uyển Quân cúi đầu không nhìn anh nữa, tiếng thút thít ngày càng lớn, Khương Phong Dũng cũng chú ý đến, anh quay người ôm cô vào lòng.
Anh không biết nên nói gì tiếp theo, chỉ biết ôm lấy cô như vậy, Ngọc Uyển Quân ôm chặt lấy eo anh, như sợ vừa buông ra thì anh đã đi mất.
Rất lâu sau tiếng khóc mới ngưng lại, Khương Phong Dũng cũng đã bình tĩnh đôi chút! Lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt cô, anh nói:
_ Quân Nhi, nếu như em đã được sống thêm một lần nữa, thì nên trân trọng cuộc sống mới này! Anh là yêu em, yêu con người của em, Ngọc Uyển Quân kia cũng đã chết, số cô ấy đã tận, cũng không thể thay đổi được gì!
Khương Phong Dũng ngưng lại nhìn cô, một lúc sau lại nói tiếp:
_ Anh không nghĩ mình là yêu Ngọc Uyển Quân của trước kia!
Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của cô, ngước nhìn người đàn ông vừa nói ra câu nói đó! Ngọc Uyển Quân tròn mắt nhìn anh, một chút cũng không muốn nói gì!
Ngọc Uyển Quân lấy lại bình tĩnh, nói thêm vào:
_ Lộ Dao là vai nữ chính, anh là nam chính, em là nữ phụ phản diện.
Cuối truyện thì em chết vì cứu Lộ Dao.
Còn chuyện anh muốn điều tra cô ta thì anh nên điều tra từ người đàn ông tên là Phú Nhuận.
_ Phú Nhuận?
_ Phải, người yêu cũ của cô ta, em nghĩ