Hôm sau, Khương Phong Dũng đưa Ngọc Uyển Quân đến tiệm trang sức đá quý Thiên Long.
Nói tiệm thế thôi chứ đây được coi là thế giới đá quý lớn thứ hai tại thành phố.
Ngọc Uyển Quân nhìn tên cửa tiệm thì lại nhớ đến Lộ Dao nữ chính nguyên tác, sau khi hai người cưới nhau thì cửa hàng này cũng được Khương gia cho Lộ Dao làm của hồi môn.
Khương Phong Dũng nắm tay Ngọc Uyển Quân đi vào dưới con mắt của nhiều nhân viên trong tiệm.
Cô hơi bất ngờ với hành động này của anh, nhưng cũng rất ngoan ngoãn phối hợp theo!
Anh dẫn cô vào phòng họp, những nhân viên cấp cao đều đã có mặt, anh đưa cô đến ngồi ở ghế giữa, đứng bên cạnh cô giọng nói uy nghiêm nhìn những người khác nói:
_ Từ nay về sau, Ngọc Uyển Quân sẽ là Giám đốc khiêm luôn quản lý của Thiên Long.
Mọi người có ai thắc mắc gì không?
Nhiều người không lên tiếng, Ngọc Uyển Quân định mở lời nói với mọi người nhưng một người phụ nữ trong số họ đã lên tiếng:
_ Khương tổng, tôi muốn biết người phụ nữ này là ai? Chúng tôi không muốn một người không quen biết làm cấp trên!
_ Không phục?
_ Chúng tôi chỉ muốn biết thôi!
_ Cô ấy là thiếu phu nhân tương lai của Khương gia, Ngọc Uyển Quân.
Còn ai thắc mắc?
Người phụ nữ kia nghe được câu trả lời thì ngồi xuống, ánh mắt quan sát của nhiều nhân viên đều hướng về Ngọc Uyển Quân.
Thấy không được tự nhiên nên cô đã lên tiếng:
_ Chào mọi người, tôi là Ngọc Uyển Quân, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.
Tất cả cùng vỗ tay khiến cô trợn tròn mắt, hành động này cũng quá là phô trương đi! Ngọc Uyển Quân mỉm cười đáp lại như một phép lịch sự.
Khương Phong Dũng nhìn biểu hiện của cô mà cảm thấy vui lây, anh ngoắc tay bảo mọi người rời đi.
Anh ngồi xuống cạnh cô nói:
_ Có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi, tôi cho người qua xử lý, còn chuyện gì không hiểu thì nhắn tin hỏi tôi, không được tự ý làm có nghe không?
_ Ừm! Nhưng anh chưa gì đã cho tôi luôn chức giám đốc, anh không sợ người khác nói anh thiên vị sao?
_ Tôi làm chủ, họ có thể làm gì được?
Vẻ kiêu ngạo của Khương Phong Dũng thật sự khiến người khác phải thích thú.
Trong truyện cũng chẳng bao giờ thấy cảnh này, chỉ thấy anh cưng chiều nữ chính, theo đuổi cũng là nữ chính theo đuổi, anh chỉ ngồi không lại có được vợ.
Khương Phong Dũng đứng lên muốn rời đi thì cô nắm tay lại hỏi:
_ Phòng làm việc của tôi ở đâu?
_ Tôi đưa em đi.
Anh đưa cô đến phòng làm việc, gian phòng cũng khá rộng, bàn làm việc và máy vi tính cũng rất mới, chẳng lẽ trước khi cô đến đây thì chẳng ai giữ chức giám đốc này?
_ Đây là phòng làm việc của em, tầng dưới chỉ để buôn bán, trên đây cũng chỉ có phòng họp và phòng làm việc của em thôi!
_ Đây đâu được gọi là tiệm, phải gọi là trung tâm trao đổi trang sức và đá quý.
_ Trước kia rất nhỏ, chỉ vừa mở rộng gần đây thôi! Em làm việc đi, tôi phải đến công ty.
_ Được, tạm biệt!
Khương Phong Dũng rời đi, Ngọc Uyển Quân ngồi xem sơ lược những tài liệu gần đây.
Chưa đến ba mươi phút cô đã có thể nắm bắt được gần hết công việc ở đây!
Xem xong tài liệu thì cũng gần trưa, cô định đi tham quan xung quanh tầng dưới rồi mới đi ăn trưa nhưng vừa xuống lầu thì đã nghe một quản lý nhỏ la mắng nhân viên vì chuyện gì đó, bên cạnh còn có một người đàn ông.
_ Cô làm ăn kiểu đó à? Cô chưa nghe qua khách hàng là thượng đế sao? Chiều lòng khách chính là chuyện mà các nhân viên phải làm, cô còn muốn làm ở đây nữa thì làm sao cho tôi thấy được đi!
_ Không chiều lòng khách thì làm sao buôn bán được?
Người đàn ông kia ra vẻ như chuyện đó đối với ông ta là một chuyện tốt, người phụ nữ vừa lớn tiếng kia quay sang nói với ông ta:
_ Aida, ông Giang yên tâm, từ nay về sau sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu!
_ Vậy tôi muốn biết chuyện gì khiến cho ông Giang phải khó chịu?
Ngọc Uyển Quân đi đến đứng cạnh nhân viên vừa bị la mắng, đưa tay rút tờ