Qua hôm sau, cả hai thu dọn hành lý định về nước, vừa định rời đi, bên ngoài đã có người gõ cửa.
Ngọc Uyển Quân định ra xem là ai, Khương Phong Dũng đã kéo cô lại, vẻ lo lắng nghi ngờ người bên ngoài là người xấu.
_ Quân Nhi, em không sợ sao? Lỡ như họ muốn bắt em thì sao?
_ Họ bắt em nhưng em không sợ, vẻ mặt và giọng nói bây giờ của anh mới làm em sợ đấy!
Khương Phong Dũng bật cười, cùng nắm tay cô ra mở cửa.
Một người phụ nữ đứng chờ, trên người diện bộ váy của nhân viên khách sạn.
Thấy người bên trong đã đi ra, cô ấy cười vui vẻ nói:
_ Xin chào, tối hôm nay có tiệc mừng ngày thành lập của khách sạn, nếu như quý khách không có việc bận có thể cùng chung vui với giám đốc chúng tôi.
Khương Phong Dũng nhíu mày cúi đầu nhìn Ngọc Uyển Quân, chỉ thấy vẻ mặt vui mừng kia của cô mà thôi! Ngọc Uyển Quân đưa tay định nhận thiệp mời, lại bị Khương Phong Dũng ngăn lại, anh nhìn người phụ nữ kia, nói:
_ Gọi giám đốc các người đến gặp tôi.
Nói xong liền đóng cửa, nhanh chân kéo cô vào trong.
Người phụ nữ kia chẳng hiểu gì chỉ biết đi tìm giám đốc theo lời anh.
Ngọc Uyển Quân nhìn anh khó hiểu, thiệp mời đã đến tay lại bị anh đẩy ra xa.
Khương Phong Dũng hiểu ý cô, vẻ mặt vừa dỗi vừa luyến tiếc của cô đã khiến anh bật cười.
Nhìn anh cười vui vẻ như vậy nhất thời cô lại không hiểu ý anh là gì! Cô kéo tay anh ngồi xuống cạnh mình, nhỏ giọng hỏi:
_ Sao anh không nhận thiệp mời vậy?
_ Không hứng thú.
_ Vậy thì gặp giám đốc làm gì chứ? Chúng ta trực tiếp đi về thôi!
Rất nhanh sau đó, giám đốc đã đến tận phòng gặp anh, không biết ông ta biết anh là ai hay không nhưng lại nhận lời nhanh như vậy!
Cả ba người đã an tọa trên ghế, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt rồi lại nhìn về phía anh, chẳng thấy ai muốn lên tiếng.
Khương Phong Dũng đặt mạnh ly nước xuống bàn, đưa ánh mắt nhìn về phía giám đốc.
Anh bất ngờ lên tiếng, giọng nói đã lạnh đến thấu xương:
_ Giám đốc Tần, từ khi nào mà ngày thành lập của khách sạn được đổi rồi? Nếu như tôi nhớ không lầm thì đến hai tháng sau mới tổ chức mà?
_ Khương thiếu, chuyện này...!chuyện này là có hiểu lầm gì đó! Tôi sẽ cho nghỉ xử lý ổn thỏa cho cậu.
_ Là ai?
Giám đốc Tần sợ hãi chẳng dám nhìn anh, hai tay nắm chặt vào nhau chẳng hiểu là đang suy nghĩ gì! Rất lâu ông ta mới lên tiếng, giọng nói vừa nhỏ vừa sợ hãi:
_ Là...!là tiểu thư Selena.
Đúng là không nằm ngoài dự đoán của anh, chỉ là sau ba lần dụ dỗ không thành, vậy mà không chịu bỏ cuộc.
Anh không nhìn giám đốc Tần, giọng nói uy hiếp lộ rõ:
_ Hủy bộ bữa tiệc, tiền của khách sạn, không đến lượt ông muốn làm gì thì làm đâu! Lần này là lần đầu cũng như lần cuối, tôi không muốn nghe bất cứ chuyện nào liên quan đến vụ mua chuộc này nữa!
_ Được, tôi biết rồi Khương thiếu.
Vậy, bên phía cô ấy thì giải quyết thế nào đây?
Khương Phong Dũng không trả lời chỉ tặng nhẹ cho ông ta một cái liếc mắt đầy sát khí.
Biết mình lắm lời nên không hỏi tiếp, cũng nên rời đi cho êm chuyện.
Thấy người đã đi, Ngọc Uyển Quân quay người nhìn anh hỏi, giọng nói ngây thơ làm người nào đó cưng chết mất!
_ Phong, Selena lại là người đứng sau hả? Sao anh biết hôm nay