Lâm Nguyên rất lâu sau mới quay lại, trên tay cầm theo một chiếc hộp trong suốt.
Đem đến đặt xuống trước mặt Ngọc Uyển Quân, giọng nói đã không còn lạnh lùng như lúc nãy:
_ Dây chuyền của cô, còn chuyện đồng ý làm con nuôi của mẹ tôi thì không cần!
_ Nữ hoàng đã giúp tôi, tại sao tôi lại không được đồng ý?
Lâm Nguyên im lặng không nói, trong lòng hắn như đang sôi trào, cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó! Nữ hoàng và Lâm Thạnh im lặng chờ đợi câu trả lời của Lâm Nguyên, biểu cảm thay đổi rất nhanh, cũng không biết là đang suy nghĩ gì!
Ngọc Uyển Quân mỉm cười nhẹ, ánh mắt như hiện lên ý cười.
Hiểu được suy nghĩ hiện giờ của Lâm Nguyên, cô vừa cười vừa nói:
_ Con nuôi với con ruột sao có thể so sánh? Tôi có tận hai mẹ, anh sau này cũng có thêm một mẹ, anh sợ gì chứ?
_ Hừ!
Nữ hoàng và Lâm Thạnh nghe vậy liền cười lớn.
Không ngờ người lạnh lùng nhất lại là người cảm thấy cô đơn và sợ mất nhất! Người ta thể hiện thân thiện với người khác để che giấu sự cô đơn.
Nhiều người lại dùng sự lạnh lùng khó gần đó để che đậy sự cô đơn.
Sau khi xác nhận sợi dây chuyền kia là đúng thì Ngọc Uyển Quân cũng đồng ý với điều kiện của Nữ hoàng.
Nhưng sẽ không thường xuyên đến, một là cách xa địa lý, hai là công việc quá nhiều.
Cả hai được bà mời ở lại cung điện, Ngọc Uyển Quân cũng không thể từ chối với sự nhiệt tình của nữ hoàng nên đã đồng ý.
Hai người được sắp xếp một căn phòng cách xa sảnh lớn, yên bình lại rộng lớn.
Người hầu ra vào để chuẩn bị rất nhiều, đến khi xong thì sự yên bình bao trùm cả căn phòng.
Đến tối, đại hoàng tử đến tìm Ngọc Uyển Quân nói chuyện.
Khương Phong Dũng từ chối thẳng thừng nhưng Ngọc Uyển Quân lại đồng ý.
Anh nhìn cô khó hiểu, chồng đứng bên cạnh mà lại cùng người đàn ông khác đi nói chuyện là sao?
Lâm Thạnh và Ngọc Uyển Quân ra sân vừa hóng gió vừa trò chuyện.
Khương Phong Dũng cũng theo sau, cả ba người ngồi ở bàn ghế đá, nói chuyện với nhau rất tự nhiên.
Lâm Thạnh chủ yếu là hỏi thăm Ngọc Uyển Quân rồi chỉ chăm chú nói chuyện cùng Khương Phong Dũng.
Ngoài chuyện thương trường thì hai người đàn ông này còn chuyện gì để nói nữa chứ!
Ngồi lâu cũng chán, cô dựa hẳn vào người Khương Phong Dũng.
Lâm Thạnh cũng chú ý đến, mỉm cười tự nhiên nói:
_ Em gái, buồn ngủ rồi sao? Thường ngày ngủ rất sớm á?
_ Không có.
Mà anh ơi, sao anh không lấy vợ? Em thấy mẹ trông có con dâu lắm!
_ Không ưng ý.
Ngọc Uyển Quân nhớ đến bên cạnh mình có tận ba cô gái.
Sở Y, Tiểu Mộng và Tịnh Châu.
Toàn những cô gái độc thân và xinh đẹp.
Cô nhìn Lâm Thạnh thăm dò người yêu lí tưởng của hắn.
_ Vậy anh thích cô gái như thế nào? Mạnh mẽ kiên cường, ngốc nghếch đáng yêu hay là trưởng thành? Chỗ em có đủ, anh thích thì đến chỗ em, em giới thiệu cho.
_ Chuyện đó để sau đi! Anh còn một cái đuôi chặt không đứt kìa! Anh không thích cô ta, nói thẳng ra là không thể có tình cảm.
Ngọc Uyển Quân nhìn vẻ mệt mỏi của anh thì mím chặt môi, vẻ mặt chẳng có chút biểu cảm gì thái quá!
Bên ngoài lúc này lại nghe tiếng của ba người phụ nữ, chẳng biết ai lại muốn làm loạn trong cung điện không biết? Tiếng nói và tiếng gót giày ngày càng gần, có lẽ là muốn đến đây!
Một trong ba người họ lên tiếng, lời nói vừa sợ hãi vừa can ngăn, còn nghe được tiếng nói vừa đanh đá vừa chẳng xem lời nói của người kia ra gì!
_ Tiểu thư, cô không thể vào! Ban đêm, trong cung cấm không được gây chuyện làm loạn.
_ Thế thì đã sao? Tôi muốn đến xem thử, là con tiện nhân nào không biết xấu hổ lại dám quyến rũ đại hoàng tử.
Còn lấy danh nghĩa là con nuôi của nữ hoàng nữa sao?
Người phụ nữ kia thẳng tay xô ngã hai người bên cạnh, hướng Lâm Thạnh đi đến.
Tự nhiên