Anh vừa lên tiếng, một thanh niên ngẩng cao đầu hăng hái bước vào.
Thoạt nhìn là người khôn khéo biết nhìn xa, dung mạo tuấn tú, khí chất tốt, quả thật là hình mẫu nam lý tưởng của một quản lý phòng thị trường.
“Vệ Triết!” Bùi Thiên Vũ chỉ nói với tôi tên của anh ta: “Anh ta có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của em.
Tất nhiên em phải nhớ kỹ, em đã là người phụ nữ của anh rồi.
Tất cả yêu cầu mà anh nói chỉ là yêu cầu trên phương diện công việc mà thôi.”
Mặt của tôi thoáng cái đã đỏ bừng.
Anh đang nói bậy bạ gì vậy hả? Người này vẫn luôn làm càn trước mặt tôi, chuyện gì cũng dám nói.
Tôi khẽ lẩm bẩm một câu: "Ai là người phụ nữ của anh!"
Vệ Triết cũng gãi đầu cười một cách tinh quái: "Chủ tịch Lăng!"
Tôi nhìn Vệ Triết rồi đột nhiên hỏi: "Nếu tôi muốn kiểm tra một số thông tin đặc biệt của anh, anh không ngại chứ?"
Vệ Triết liếc nhìn Bùi Thiên Vũ: "Chỉ cần cô muốn là được! Bao gồm cả hợp đồng!"
Mẹ nó!
Đây là câu trả lời gì thế này, cũng lớn lối quá rồi đấy.
Cơ mà tôi thích.
Bùi Thiên Vũ cũng không muốn chúng tôi nhiều lời, anh nói với Vệ Triết: "Ngày mai anh tới đây báo cáo, nghe Chủ tịch Lăng điều động.
Bây giờ anh có thể tan làm được rồi!"
“Ơ kìa! Em vẫn còn có chuyện muốn hỏi!" Tôi có chút chưa thỏa mãn.
Anh chàng này khiến tôi cảm thấy rất thích nên cũng khá quan tâm anh ta.
“Cút đi!” Bùi Thiên Vũ nhỏ giọng nói với Vệ Triết, sau đó cụp mắt xuống nói với tôi: “Bây giờ thời gian của em chỉ thuộc về một mình anh thôi!”
Nghe xong lời của Bùi Thiên Vũ, Vệ Triết lập tức trốn đi, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn tăm tích.
"Này, anh làm sao vậy? Em vẫn còn vấn đề muốn hỏi anh ta mà!" Tôi kháng nghị với anh: "Anh có thể đừng luôn một tay che trời như thế này được không?"
Anh nhìn tôi, nở nụ cười như có vài phần tự giễu: "Xem ra anh là người không được chào đón.”
Câu này khiến tôi tức giận không nhẹ: "Anh không được chào đón hay là anh bận quá không cho em ra đón."
Trong chốc lát tôi đã quên kiềm chế bản thân, sự ghen tuông trong lòng trào dâng: "Anh đã đến tận địa bàn của em nói chuyện thế này, vậy mà vẫn bảo em không chào đón anh.
Vậy xin hỏi ngài bá chủ, anh thử nói cho em biết xem phải như thế nào mới được gọi là chào đón?"
Anh im lặng mỉm cười, thoạt nhìn có chút lưu manh.
"...!Ôi này! Bùi Thiên Vũ, anh có thể nghiêm túc một chút được không? Lưu manh!" Tôi tức giận xoay người muốn tránh khỏi anh.
Bùi Thiên