“Tân Hạo Đình, anh đang nói cái gì?” Tân Hiểu Lan tức giận nhìn Tân Hạo Đình, hiển nhiên đã nghe được những lời Tân Hạo Đình vừa nói.
Tôi đã tích tụ từ nãy đến giờ, úc này nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Tân Hiểu Lan thì lập tức khó chịu: "Các người về nhà mà ồn ào, đừng ở chỗ của tôi diễn cảnh năm ngựa và giáo dài, tôi muốn làm việc!"
Ngay khi đang nói chuyện, Trương Kính Tùng cầm một chồng tài liệu lớn đi vào.
Anh ta thấy cảnh tượng trước mặt thì cau mày.
Hồ Nguyệt vội vàng vươn tay ra bảo: "Sếp Tân, mời!"
Tân Hạo Đình thấy văn phòng càng ngày càng có nhiều người, liền xoay người sải bước ra ngoài.
Tân Hiểu Lan hung ác liếc tôi: “Có phải cô lại muốn quyến rũ anh ấy không? Lăng Hoa Dao, cô thiếu đàn ông thì không sống nổi sao? Cô lại thổi gió gì với anh ấy rồi hả?”
Tôi đưa tay cầm sổ hộ khẩu, lật tới trang ghi tên tôi và con gái, giơ tay xé nó xuống.
Sau đó thuận tay ném xuống chân Tân Hiểu Lan: "Cầm về đi! Coi chừng người đàn ông của cô! Đừng để anh ta chạy loạn khắp nơi!”
Tân Hiểu Lan nhìn thấy quyển sổ thì càng tức giận gào thét: “Hay lắm, vậy mà anh ấy lại lén đem nó tới cho cô! Lăng Hoa Dao, con gái cô có đi học được hay không thì liên quan gì tới tôi chứ?”
"Không liên quan gì! Vậy nên cô đem nó về đi, tôi không cần!” Tôi bình thản như hồ nước: “Sau này đừng cứ vô duyên vô cớ chạy tới đây, bà Tân, cô cứ trói chặt với anh ta trong sổ hộ khẩu thì anh ta sẽ không chạy nữa! Ra ngoài đi, chúng tôi phải họp, không tiễn!”
Sau đó tôi nhìn Trương Kính Tùng: “Giám đốc Trương, tôi cũng đang muốn tìm anh đây.”
Trương Kính Tùng sải bước tới bàn làm việc của tôi, đưa những tài liệu đang cầm trong tay cho tôi.
Tôi nhìn lướt qua, hóa ra là hai bản hợp đồng, hơn nữa còn là hợp đồng bán tòa nhà Gia Thành Hằng Nghiệp.
Hai mắt của tôi lập tức sáng lên: "Đã ký rồi ư?"
Trương Kính Tùng cười ôn hòa: "Do Vệ Triết lấy được đấy!".
truyen bjyx
"Quá tuyệt vời! Em vẫn luôn rất lạc quan về dự án bất động sản này của Gia Thành Hằng Nghiệp!" Tôi mừng rỡ như điên.
Tân Hiểu Lan đứng tại chỗ đờ đẫn một hồi, sau đó nhặt sổ hộ khẩu lên rồi xoay người đi như gió.
Thấy cô ta đã đi, Trương Kính Tùng mới nghiêm mặt nói: "Còn một tin nữa!"
Tôi giương mắt nhìn anh ta, thấy anh ta rất nghiêm túc, liền hỏi: "Cái gì?"
“Có tin tức nói Bác Duệ Thiên Vũ đã sẩy tay trong dự án đấu thầu mảnh đất kia rồi!” Lời nói của Trương Kính Tùng khiến tôi ngạc nhiên vô cùng.
Tôi ngồi ngay ngắn: "Tin tức có chính xác không?"
Trương Kính Tùng gật đầu: “Có lẽ chính xác, nghe nói từ cao tới thấp bên Hằng Viễn đều đang ăn mừng.”
“Sao lại sẩy tay chứ?” Tôi thầm lẩm bẩm, trong lòng có chút bồn chồn.
Chẳng lẽ bên Bác Duệ Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì sao?
Thảo nào tôi đã không gặp Bùi Thiên Vũ ba ngày rồi.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi gọi điện cho Đào Bích Hồng để xác minh chuyện này, cô ấy nói với tôi Hằng Viễn chỉ vừa vặn ra giá cao hơn Bác Duệ Thiên Vũ hai điểm, có vẻ như Bác Duệ Thiên Vũ đã bỏ cuộc.
Bỏ cuộc?
Điều này khiến tôi càng khó hiểu hơn, sao Bùi Thiên Vũ lại có thể buông bỏ thứ đã sắp rơi vào tay anh được chứ?
Tôi lập tức gọi cho Bùi