Điền Ny ngước mắt lên nhìn chằm chằm tôi, khẽ cười nói: “May quá, cuối cùng hôm nay tôi cũng may mắn được làm quen với Chủ tịch Lăng.
Nghe nói Chủ tịch Lăng giữ mình trong sạch, mày liễu không nhường mày râu, rất đáng được học tập.
Sau này tôi vẫn phải học tập theo Chủ tịch Lăng.”
Lời nói của cô ta rất giữ thể diện, nhưng lại ra nghe chút xích mích không thể giải thích, hơn nữa cô ta còn cố ý nhấn mạnh “phải học tập theo’.
Tôi rất buồn bực, hình như phu nhân nhà họ Quý không có ý tốt.
“Cô Quý quá khen rồi, sau này tôi còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của cô Quý.” Tôi vẫn thận trọng, đáp lại cô ta một câu, không nhất thiết phải đắc tội với cô Quý này.
Hôm nay người ta là sân nhà, nên khiêm tốn làm người mới là thượng sách.
“Chủ tịch Lăng khiêm tốn rồi! Giúp đỡ thì tôi không dám, dù gì Chủ tịch Lăng cũng là tấm gương mà.” Giọng điệu của cô ta rất u ám, mang theo vẻ khinh thường: “Chủ tịch Lăng cứ tùy ý, hôm nay người tới dự đều là chính nhân quân tử, nên cô cứ yên tâm.
Chắc chắn sẽ không có ai tới quấy rầy cô đâu.”
Dứt lời, cô ta ngạo mạn xoay người rời đi.
Mọi người xung quanh đều liếc nhìn tôi, tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng ran.
Rõ ràng câu nói này là đang nói cho tôi nghe, xem ra có liên quan đến chuyện tối hôm đó rồi.
Mấy người phụ nữ nịnh hót bên cạnh cô ta cũng liếc nhìn tôi, rồi đi theo cô ta như một làn khói.
“Em đừng để bụng.” Không biết từ lúc nào, Đào Bích Hồng đã đi tới bên cạnh tôi: “Con người Điền Ny này vốn là chúa ngang ngược mà.
Cô ta tỏ thái độ này với em là có nguyên do.”
“Hả?”
Nghe Đào Bích Hồng nói thế, tôi không khỏi nhìn về phía Điền Ny rời đi lần nữa.
Quả nhiên thái độ mà cô ta đối với người khác khác với tôi, cô ta cười rất thoải mái dịu dàng, khác nhau một trời một vực so với thái độ mà cô ta đối với tôi hồi nãy.
“Em đã đắc tội với cô ta ư?” Tôi khó hiểu hỏi Đào Bích Hồng.
Đào Bích Hồng bất đắc dĩ nhìn tôi: “Em đã đắc tội với cô ta rồi.”
Rồi cô ấy vươn tay cầm hai ly rượu trong tay nhân viên phục vụ, sau đó đưa cho tôi một ly: “Em còn đắc tội khá sâu đậm đấy.”
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy, Đào Bích Hồng nhanh chóng với giải thích tôi.
“Tối hôm đó, Quý Thanh Viễn mượn tay em để loại trừ người của nhà họ Điền ở Hằng Viễn, em nói thử xem em có đắc tội với cô ta hay không?” Đào Bích Hồng liếc nhìn tôi, rồi nói tiếp: “Thật ra, Điền Gia Hào đã sớm là cái gai trong lòng Quý Thanh Viễn rồi.
Nhiều năm như vậy, anh