Nếu cô có thể nói ra những điều này, có nghĩa là cô hiểu ý tôi muốn nói thông minh nghĩa là gì.” Bà ta nhìn tôi một lúc, dập tắt nụ cười và nói với tôi bằng một giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Tránh xa thằng bé ra.”
“Nhưng bà nên hỏi ý kiến của anh ấy chứ!” Tôi trả lời đầy cứng rắn.
“Không cần phải hỏi, chỉ cần cô rời khỏi thằng bé thì nó sẽ phục tùng!” Bà ta nói những lời đã dự tính trước: “Cô là một người phụ nữ tốt, có sức chịu đựng, cũng có ý chí vươn lên, tôi đánh giá cao những điều này.
Tôi có thể giúp cô làm cho công ty lớn mạnh hơn, lớn mạnh đến mức đạt được mục tiêu mà cô mong muốn.
Tôi cũng có thể giúp đào tạo nhóc tì xinh đẹp của cô, cô thoải mái lựa chọn một ngôi trường ở nước ngoài, nhưng thằng bé thì không được.”
“Tại sao?”
Khi tôi hỏi bà ta câu này, khuôn mặt bà ta bỗng trở nên lạnh lùng và cất cao giọng nói với vẻ không vui: “… Tại sao?”
“Thằng bé và cô không phải là người trong cùng một thế giới, thằng bé phải trở thành bá chủ của Bác Duệ Thiên Vũ, nhất định phải làm việc theo gia quy.
Mặc dù không có Lý Tân Nhị thì nó vẫn phải do dòng họ làm chủ, trên phương diện này, nó hoàn toàn không được tự do hành động hay có đặc quyền gì cả.” Giọng nói của bà ta thật tàn nhẫn.
“Cho dù nó yêu cô, cho dù cô đã ly hôn hay là đang chăm sóc con cái hoặc là thằng bé vẫn không thể quên được Lâm Doãn Nhi đã khiến thằng bé điên cuồng thì cũng chỉ có một kết quả, đó là từ bỏ hoặc là thoả hiệp.”
Lâm Doãn Nhi đã khiến anh điên cuồng? Câu nói này khiến tim tôi chợt thắt lại, không biết người này có phải là người phụ nữ mà Lý Tân Nhị đã nhắc đến trước mặt tôi nhiều lần hay không, nhưng chắc chắn có mối quan hệ mật thiết với Bùi Thiên Vũ.
Bà ta nói xong, dừng lại một lúc: “Cô cũng không có lựa chọn nào khác! Nhà họ Bùi không chấp nhận cho người ngoài kế thừa tài sản và tài nguyên của nhà họ Bùi! Cô có thể ra điều kiện, tôi sẽ luôn giữ lời hứa, nhưng...!không thể chống lại.”
Những lời bà ta nói thật ngang ngược, tôi cũng không biết tại sao bà ta lại ngông cuồng đến thế, tôi chỉ là một người dân bình thường, hà cớ gì lại tỏ thái độ như vậy với tôi.
“Cô có thể suy nghĩ điều kiện của mình! Bức ảnh có thể giữ lại làm kỉ niệm! Tôi tin rằng cô sẽ thích nó! Hela, tiễn khách!” Nói xong, bà ta đứng dậy đi lên lầu, không cho tôi có cơ hội mở miệng.
Hela tiễn tôi chính là người phụ nữ sắc bén kia, có vẻ như bà Bùi đã nhắm vào tôi từ lâu.
Lâu như vậy mà vẫn không giao thiệp với tôi, có lẽ là đã điều tra tôi rõ đến tận đường tơ kẽ tóc.
Chuyện gì đến cũng phải đến, thật ra trong lòng tôi biết rõ mình không thể