Trời càng ngày càng tối, tôi biết thời gian đã qua rất lâu rồi.
Nhưng vẫn không có ai tới đây, bọn họ muốn tôi tự sinh tự diệt ư? Theo quan điểm này, chắc chắn là bà Bùi rồi, nếu tôi không còn nữa thì mọi chuyện sẽ được giải quyết rồi.
Nhưng để đối phó với một người phụ nữ trói gà không chặt như tôi mà dùng thủ đoạn này cũng quá thừa thãi rồi.
Không, sẽ không phải là bà ta đâu.
Nhưng lại không giống như Tân Hạo Đình, nếu là Tân Hạo Đình, anh ta muốn gì từ tôi chứ? Tiền, hay là công ty, hoặc là nguồn tài nguyên…
Tôi cứ không ngừng suy nghĩ, nhưng càng nghĩ tôi càng bực bội, càng nghĩ càng phức tạp, càng nghĩ càng không rõ.
Nhưng khi trời càng ngày càng tối, tôi cũng thay đổi từ tuyệt vọng suy sụp sang hi vọng bùng cháy.
Bởi vì nếu cuộc gọi của tôi không thu hút được sự chú ý của đám người kia thì tôi chắc chắn rằng khi tôi không đi đón con ở trường thì cô giáo sẽ gọi điện thoại.
Nếu không liên lạc được với tôi, có thể họ sẽ cố tìm cách tìm phụ huynh và qua các kênh khác hoặc sẽ đưa con bé về nhà.
Lùi lại một vạn bước, họ có thể sẽ tìm thấy Bùi Thiên Vũ.
Dù sao thì trường mẫu giáo Dục Tài cũng là của Bùi Thiên Vũ, hơn nữa dường như sau lưng còn có nội tình gì đó rất vững chắc.
Khi tôi nghĩ đến điều này, trong lòng tôi sáng tỏ thông suốt và tôi lại tràn đầy hy vọng, tôi biết rằng đây là hy vọng duy nhất của mình.
Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ nhỏ bé đầy thất vọng của Điềm Điềm, lòng tôi đầy chua xót, không ngờ Lăng Hoa Dao lại có ngày hôm nay, lại trắc trở như vậy.
Một phút dại khờ đã khiến con gái tôi phải chịu tội theo.
Tôi còn phải mừng thầm vì sự việc này xảy ra khi bố mẹ tôi đi vắng, nếu không nhất định sẽ lấy mạng của bố tôi.
Màn đêm đã buông xuống, tôi không biết Điềm Điềm của tôi đã được ai đón về hay chưa, nhưng tôi tin chắc rằng lúc này đã có người biết tôi mất tích.
Rất nhanh thôi! Nhất định sẽ có người biết tôi đã mất tích, sẽ đến tìm tôi ngay.
Khi trời tối hẳn, xung quanh im ắng đến đáng sợ, tiếng chuột chít chít chạy loạn xạ không