Kể từ ngày đọc tài liệu của Vệ Triết, tôi đã biết năng lực của anh ta, anh ta đã được huấn luyện đặc biệt, nhưng lúc đó Bùi Thiên Vũ đã căn dặn tôi rằng không được tiết lộ bất kỳ tài liệu nào của anh ta.
Phiên bản mà bên ngoài đọc được chỉ là sinh viên tài cao của một trường nổi tiếng, con trai duy nhất của một gia đình bình thường ở Giang Thành, thế thôi.
Vì thế tôi mới cảm thấy rằng, nếu Bùi Thiên Vũ đã đưa anh ta cho tôi, mà tôi lại dùng anh ta để điều tra chuyện của nhà họ Bùi thì không được đứng đắn cho lắm.
Trong một tháng từ Tết Nguyên Đán đến tết xuân, hầu hết các công ty đều đang lên kế hoạch cho năm mới, nhưng Bác Duệ Thiên Vũ lại khiến tôi trở tay không kịp.
Bọn họ yêu cầu công trình vốn dự kiến khởi công sau tết xuân phải thi công ngay, hơn nữa còn rút ngắn thời gian xây dựng.
Dù gì trong tết xuân cũng có một kỳ nghỉ dài, không thể nào làm việc bình thường trong hai mươi ngày được, nhưng bọn họ không cho chúng tôi thời gian để lấy lại sức.
Lý do là bên kia đã bán hết rồi, cư dân nóng lòng muốn dọn vào nhà.
Mà trong khoảng thời gian này, công trình của Hằng Viễn vẫn đang tiến hành, không thể ngừng lại được.
Tôi gọi cho Bùi Thiên Vũ, nhưng anh ấy đang ở nước ngoài, thế là tôi nuốt lại những lời mình định nói.
Tôi đến gặp thẳng giám đốc Triệu, ông ấy cũng hiện lên vẻ mặt khó xử, không nói gì nhiều, nhưng tôi biết rõ không có chỗ để thương lượng.
Trương Kính Tùng đi khắp nơi để nghĩ cách, Vệ Triết cũng nói chuyện với mấy nhà viện trợ từ bên ngoài, chúng tôi vấp phải trắc trở, cùng đường bí lối.
Nhưng thời gian chẳng chờ đợi ai, mắt thấy tết xuân sắp đến rồi, sau tết xuân thì nhà ai cũng dễ đói kém.
Hơn nữa, nếu khởi công trong dịp tết xuân thì tôi cần phải trả trước tiền lương cho công nhân, chuyện này khá rủi ro, nếu mấy công nhân không trở lại làm việc đúng hạn thì tiền của tôi sẽ bị mất trắng.
Xem ra chiêu này thật tàn nhẫn.
Nếu tôi không thể bàn giao công trình đúng thời hạn, đừng nói đến việc tính tiền, mà phí bồi thường hợp đồng đã khiến tôi tán gia bại sản rồi.
Đúng là hết cái bẫy này đến cái bẫy khác, mà cái bẫy nào cũng là địa ngục.
Tôi như con cá nằm trong chảo, bị chiên đến ngập dầu, không có ngày nào không lo sợ.
Có đôi lúc tôi nghĩ, tôi cũng thật phô trương, tại sao không thể sống cuộc sống nhàn hạ bình thường cho xong, nhưng bây giờ nghĩ đến mấy chuyện này có ích lợi gì, cảm thấy mình rất tức nước vỡ bờ.
Trong lúc tôi đang bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngờ người chìa tay giúp tôi lại là Quý Thanh Viễn.
Hôm đó tôi nhận được điện thoại của anh ta, hẹn gặp mặt tôi, tôi cảm thấy hơi khó hiểu, nói thật ngoài vụ hợp tác năm mươi nghìn mét vuông thì tôi không còn liên lạc với anh ta nữa, cũng không có ý định hợp tác tiếp.
Tôi sợ Hằng Viễn sẽ trở thành Bác Duệ Thiên Vũ thứ hai, trước sau đều có địch, vậy thì tôi thật sự phải cuốn gói về nhà sống cuộc sống tầm thường.
Nhưng tôi không thể hãm hại Trương Kính Tùng.
Đám người này thật là, nói chuyện cũng phải chạy tới nơi xa như vậy, chính là nơi mà Bùi Du Thanh hẹn gặp tôi lần trước, nếu không phải nơi đó quá xa thì tôi sẽ không bị người khác thừa cơ, cho đến bây giờ ai muốn giết tôi vẫn còn chưa biết.
Vì thế, lần này tôi đã dẫn Vệ Triết ra ngoài cùng tôi.
Lúc tôi đến câu lạc bộ mà anh