Tôi mở miệng hai lần, nhưng cuối cùng thì thật sự chẳng thể nói nên lời.
Tay của tôi siết chặt lấy cái túi, móng tay đâm vào lòng bàn tay, loại đau đớn này khiến tôi bất giác cảm thấy thoải mái.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, anh duỗi tay với lấy nó, liếc mắt nhìn qua màn hình một cái, sau đó lại nhìn về phía tôi, không hề do dự bấm nghe: “Alo!”
Giọng nói phụ nữ từ đầu dây bên kia truyền đến vô cùng rõ ràng: “Thiên Vũ, anh đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang bận!” Giọng điệu anh khá lạnh, không hề có chút dịu dàng hay nuông chiều nào.
“Có muốn em tới đó không? Hay là… Anh tới chỗ em cũng được!” Người phụ nữ nói tiếp, giọng nói vô cùng mềm mại.
“Để hôm khác! Cúp máy trước! Tôi có việc cần phải làm!” Bùi Thiên Vũ nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Tôi có hơi xấu hổ, nhìn về phía anh, thấy anh tắt điện thoại thì vội nói: “Anh Bùi, anh bận gì thì làm đi! Tôi xin phép!”
Nói xong tôi không đợi anh trả lời, xoay người định phóng ra phía ngoài.
Nhưng tôi nhanh, anh lại càng nhanh hơn, ngay giây tiếp theo, tôi đã bị anh ôm vào trong ngực.
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, anh xoay người tôi lại, đối diện thẳng vào mắt anh.
Sau đó, thời điểm anh cúi người định hôn tôi, con ngươi anh bỗng chăm chú nhìn vào một chỗ, tức khắc, tôi thấy một ngọn lửa vô hình bùng lên trong mắt anh.
Anh nhìn cổ tôi, trong cơn giận dữ, thấp giọng chất vấn: “Sao lại có cái này? Là ai làm?”
Tôi giật mình đứng ngốc một chỗ, không biết anh đang nói đến cái gì? Ánh mắt bắt đầu hoảng loạn: “Không biết anh đang nói cái gì?”
Anh túm chặt cổ tay tôi, đi về phía một cánh cửa khác trong nhà, bàn tay to của anh giống như cái kìm sắt kẹp chặt cổ tay mảnh khảnh của tôi, thật sự rất đau.
Đẩy cửa đi vào, đó là một phòng tắm vô cùng xa hoa, trên tường có gắn một chiếc gương, anh kéo tôi tới trước gương, mở miệng nói: “Nhìn đi, tự mình nhìn đi! Đừng nói em không nhớ do ai làm?”
Tôi đón lấy con ngươi hung ác nham hiểm của anh, nhàn nhạt nói: “Có ý nghĩ gì sao? Dù đó có là ai, tôi đều phải chấp nhận, tôi phải học được cách tự đối mặt một mình, chỉ cần chúng ta buông bỏ, tất cả chúng ta đều sẽ không bị ràng buộc, vậy thì hà cớ gì phải khiến mọi thứ thêm rối rắm, tựa như tôi không thể can thiệp vào cuộc sống của anh vậy.
Cuộc sống của tôi có tốt có xấu thế nào tôi cũng chịu, tôi không cần bất kỳ kẻ nào bố thí, tôi cũng chẳng có lý do gì để ỷ lại!”
Anh cụp mắt, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi, nét lạnh lùng bất giác dịu đi một chút.
Tôi có phần chán nản, nói với giọng điệu mềm mại: “Thật ra tôi rất muốn nói chuyện phiếm cùng anh, nhưng khi thấy điệu bộ lạnh nhạt, dáng vẻ xa cách của anh, đột nhiên tôi cảm thấy không cần nói gì nữa, bởi vì tôi sợ anh khó xử, và cũng sợ sẽ làm khó chính mình! Lãnh đạm thì chính là lãnh đạm,