Tết năm nay náo nhiệt hơn bao giờ hết, những người cần đến thì đến đủ, tôi cũng ở nhà cả, hưởng thụ không khí vui vẻ của gia đình đông đúc, cả nhà tràn ngập tiếng cười nói, chỉ là trẻ con chẳng được mấy đứa, một mình Điềm Điềm trở thành đứa trẻ được mọi người cưng nựng.
Đến cả Y Mộc cũng chạy về nhà rồi mùng ba lại chạy đến nhà tôi.
Trong nhà này ai cũng trổ tài nấu món tủ của mình, ai cũng cười nói vui vẻ.
Trong sân, mẹ tôi còn mua nhiều đèn lồng treo lên, rất có không khí.
Ban ngày tôi cũng như họ, giả vờ vô âu vô lo, nhưng mỗi khi tối đến, tư duy của tôi như không chịu sự kiểm soát của mình, cứ chệch khỏi quỹ đạo mà tôi vạch ra.
Cả kỳ nghỉ Tết dài thế này, thế mà tôi lại không biết người đó đang làm gì? Có ở Giang Thành không?
Anh cũng không gọi cho tôi, tôi càng không có lý do để gọi cho anh, đến cả gọi chúc Tết cũng không có một cuộc, tôi chỉ muốn thử thách bản thân xem thử sức chịu đựng của tôi tới đâu.
May mà còn có Y Mộc và Bích Hồng, có người nói chuyện với tôi, Y Mộc lén nói với tôi: "Mạc Tiểu Kiều khéo sắp toang, nói gì mà cô ta đi nước ngoài ăn Giáng Sinh, nói như thật ấy, nhưng thật ra lại không hề có chuyện đấy, cô ta là nghệ sĩ công ty của tớ, tớ lại không biết sao, cả cái Giáng Sinh cô ta đều chạy lịch trình, có thể nào cậu cả Bùi lại có mới nói cũ không?"
Cô ấy vừa nói xong, Đào Bích Hồng vội vàng khịa lại một câu, liếc mắt một cái.
Tôi điềm tĩnh nói: "Anh ta có mới nới cũ hay không không liên quan tới tớ, nếu đã quyết định rút lui thì không nên quay đầu lại.
"
Y Mộc nhìn Đào Bích Hồng, bĩu môi: "Nghe chưa, hai chúng ta phải nhìn cho kĩ, xem xem nữ hiệp tên Dao này của chúng ta lòng dạ sắt đá cỡ nào.
"
Hai người họ cười lớn, tôi lại thầm mắng, trong lòng tôi khốn khổ thế nào tôi tự biết, quá khổ ấy chứ.
Tôi cứ nghĩ đến bóng dáng đơn độc của anh, lễ tết thế này mà không có người thân, không có không khí, thì làm gì có cái gọi là nhà.
Không biết tại sao, nhìn nơi này càng náo nhiệt tôi càng đau lòng, bóng hình anh cứ cố gắng chen chân vào đầu óc tôi.
Tôi có thể hiểu anh, không biết anh có giống những gì tôi mơ tưởng về anh không, mỗi lần nghĩ tới đây, tim tôi lại đau từng cơn.
Nhưng một nhân cách mạnh mẽ còn lại của tôi sẽ nhảy ra nói với tôi rằng, người ta không ăn Tết ấy mà, như thế trong lòng tôi lại đỡ đau đớn đi một ít.
Trương Kính Tùng