Suy nghĩ này khiến tôi ngạc nhiên, lẽ nào Bùi Thiên Vũ thật sự muốn thu hút sự chú ý của Bùi Du Thanh sao?
Tay tôi bất chợt run rẩy, trái tim chợt rung lên, tôi bỗng nhớ đến câu hỏi của anh, anh hỏi tôi tại sao tôi không hiểu ý của anh chứ?
Lúc này tâm trạng như xoay chuyển 360 độ, nếu không phải vì trong phòng đang có người thì tôi thật sự đã vội vàng xông ra ngoài tìm anh xác nhận lại, nếu đúng là như thế thì tôi đúng là quá ngu ngốc, cũng khổ cho anh tốn bao công sức.
Tôi kiềm chế lại cảm xúc của mình, không để cho những điều đó làm bản thân bối rối, suy cho cùng anh xa cách, thái độ thờ ơ khiến tôi vẫn chưa thể quen được, hay là tôi không nên tự tìm lý do cho mình, lựa chọn buông tay đi, cứ tiếp tục kiên trì thì dù có chọn cái gì, con đường của anh đi vẫn không hề dễ dàng.
Sau bữa tối, tôi lại thảo luận chi tiết với Trương Kính Tùng và Vệ Triết về chuyện ngày mai đi tìm Quý Thanh Viễn, tôi luôn lo lắng rằng nếu chúng tôi làm vậy thì có phải sẽ cảm thấy như thấy cháy nhà mà đi hôi của không.
Trương Kính Tùng lắc đầu, kinh doanh là kinh doanh, chúng ta càng bảo vệ lợi ích của chính mình thì anh ta càng yên tâm hơn, cũng không phải chúng ta thấy lợi mà quên nghĩa.
Anh ta nói với tôi: "Lý do tại sao Quý Thanh Viễn không tìm người khác không phải là vì anh ta không có ứng cử viên, cũng không phải anh ta không bỏ được đống lợi ích này, có vẻ như chúng ta thích hợp hơn, tất nhiên là chúng ta không thấy nhiều lý do thích hợp như vậy.
”
"Nhưng có một điều là anh ta muốn tạo điều kiện thuận lợi nhất cho giao dịch của chúng ta, nếu không anh ta cũng sẽ không hứa hẹn rằng điều kiện do bên ta đưa ra’, em nghĩ rằng nhiều năm như vậy anh ta thậm chí còn không thể tìm nổi một ứng cử viên à?”
Tôi đồng ý với phân tích của Trương Kính Tùng, lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không thấu đáo như phân tích của anh ta.
Ngày hôm sau, tôi và Trương Kính Tùng đến gặp Quý Thanh Viễn.
Quả nhiên Quý Thanh Viễn cũng không bất ngờ chút nào, rất lạnh nhạt nhưng cũng trực tiếp bàn bạc với chúng tôi.
Trương Kính Tùng cũng không khách sáo, đi thẳng vào chủ đề, Quý Thanh Viễn cũng hào phóng và cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa, các chi phí nửa này nửa nọ.
Nhưng Quý Thanh Viễn yêu cầu rằng chúng tôi phải ký tất cả các thủ tục, Trương Kính Tùng cũng rất cẩn thận, cũng yêu cầu Quý Thanh Viễn ký một bản thỏa thuận ủy quyền để đề phòng.
Quý Thanh Viễn suy nghĩ một lúc và gật đầu, tất cả mọi thứ diễn ra suôn sẻ và đạt thành hiệp nghị.
Lúc anh ta nắm chặt tay tôi, giọng nói mang theo chút ý trêu chọc: “Sếp Lăng, đây là hợp tác chính thức của chúng ta, mong hợp tác vui vẻ!” Ba người chúng tôi ăn cơm trong quán, cả hai bên đều cảm thấy rất vui.
Sau khi rời khỏi hội quán, Trương Kính Tùng nói với tôi ở trong xe: "Quý Thanh Viễn đúng là một doanh nhân gian xảo! Tài sản bí mật của anh ta chắc chắn không chỉ có Hằng Viễn thôi đâu!”
Nghe xong lời của Trương Kính Tùng nói, tôi thầm nghĩ, Tân Hạo Đình quả là thiệt thòi khi không dựa vào cái cây to này, nhưng anh ta cũng không có tư cách đó, không phải là không thông minh mà là cách làm rất kém, không có bố cục gì hết.
Anh