Tôi nhìn Thiệu Tiểu Lôi mà phì cười, hiển nhiên là không biết Điền Ny, vậy thì nói rõ đi, hôm đó cô ta phá hợp đồng của chúng tôi là do cô ta thao túng phía sau, không hề lộ mặt, nếu không Thiệu Tiểu Lôi cũng sẽ không biết cô ta.
Thế là tôi mới khẽ nói: "Cô có thể không biết! Đây chính là người phá chuyện tốt của chúng ta lúc trước!"
Cô ấy cau mày, nhìn tôi, nhưng không hiểu gì.
Tôi nói thẳng: "Đó là người quen biết với bà chủ cô đó, chính là cô ta làm chúng ta mất cơ hội hợp tác.
"
Thiệu Tiểu Lôi giờ mới hiểu ra, trợn to mắt: "Cô ta á? Lai lịch gì mà kiêu căng vậy.
"
"Bà chủ của một công ty bất động sản ở đây, nhưng công ty họ không nổi tiếng lắm.
" Tôi khẽ nói.
"Chỗ nào?" Cô ấy hỏi lại.
"Hắng Viễn!" Tôi khẽ nói.
Thiệu Tiểu Lôi kinh ngạc hơn: "Sao! sao lại vô văn hoá thế!"
Tôi nhướng mày không nói gì, tôi còn không muốn đối diện với cô ta, nhịn được thì nhịn thôi, ngẩng đầu không gặp cuối đầu gặp, làm quá cũng không tốt.
Tôi không nói gì mà uống trà xanh của tôi, nghe tiếng phục vụ bên ngoài nén âm thanh xuống: "Cô Quý, cô bao dung một tí, tôi cũng không biết sao họ vào được, bất cẩn quá, họ chưa tới bao giờ, cô đừng để ý!"
"Tôi không để ý thì ai, tôi là hội viên thẻ vàng đấy, một năm tốn biết bao nhiêu là tiền ở đây, sao thế? Tôi không có đặc quyền à?"
"Mắt không thấy tâm không phiền, ai bảo tôi bắt gặp làm gì? Có ai biết cô ta có bệnh truyền nhiễm gì không?"
Miệng cô ta toàn những lời sỉ nhục.
"Chúng tôi tới đây toàn là người có thân phận, cần phải tìm hiểu lẫn nhau, cần phải an tâm, bây giờ có người ngoài tới, chúng tôi sợ bẩn lắm.
"
Lời nói của cô ta rất có khí thế, giọng nói như ra lệnh: "Mau sắp xếp phòng cho chúng tôi, sau này phòng mà tôi hay dùng cứ để cho tôi, mấy thứ tạp nham đừng có cho vào phòng tôi.
"
"Được, tôi lấy đồ