Tôi đưa thẻ cho cô ta, cô ta tươi cười nhận lấy bằng hai tay, nhưng lúc sắp chạm vào thẻ thì đột ngột dừng lại...
Tôi khó hiểu nhìn cô ta, tay vẫn đang cầm tấm thẻ, không hiểu cô ta đang làm gì.
Mắt của cô ta bỗng thu nhỏ lại, cô ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn tôi, quan sát tỉ mỉ gương mặt tôi: "Cô...!cô..."
Tôi thật sự không hiểu cô ta đang làm cái quái gì nữa.
Thiệu Tiểu Lôi cũng mơ màng nói: "Cô mau hoàn lại đi!"
Quản lý Vương khó xử, khóe miệng co giật, nhìn tôi cười nói: "Xin cô đợi một lát, tôi...!tôi đi gọi điện thoại."
Thiệu Tiểu Lôi không đồng ý: "Ý của cô là sao, chúng tôi vẫn phải đợi nữa ư? Chúng ta muốn nghỉ ngơi cũng phải đợi, bây giờ còn phải đợi hoàn lại thẻ? Sao thế? Tiệm của các cô đang câu thời gian à?"
“Không phải… tôi, hai cô đợi tôi một lát!” Vẻ mặt của Vương Tinh nói cho tôi biết, mọi chuyện đã có chuyển biến tốt.
Bên Điền Ny nhìn thấy tình huống này cũng cảm thấy khó hiểu, nên cực kỳ không vui nói: "Sao thế, quản lý Vương, nếu cô khó xử, vậy thì chúng tôi sẽ hoàn lại thẻ."
Dứt lời, cô ta lấy thẻ của mình ra, đập xuống bàn trà, rồi quay đầu lại vênh vang đắc ý nói với mấy chị em ở phía sau cô ta: "Các chị em!"
Mấy người đó nhanh chóng hiểu ý, trợ uy ngay, đồng loạt lấy thẻ của mình ra, đập xuống bàn trà nói: "Chúng tôi cũng muốn hoàn lại thẻ!"
Vương Tinh khó xử duỗi hai tay ra: "Mọi người cứ đợi một lát, tôi sẽ ra ngay..."
Người phụ nữ có gương mặt lạnh lùng đã giúp đỡ tôi nhìn thấy tình huống này, thì chỉ vào đám người Điền Ny rồi nói với Vương Tinh: "Nếu bọn họ không hoàn lại thì tôi sẽ hoàn."
Dứt lời, cô ta còn đập thẻ của mình vào tay Vương Tinh, ánh mắt của Vương Tinh lại trở nên hoảng loạn.
Cô ta xoay người bước nhanh vào trong.
Tôi rất buồn bực, chuyện này là sao? Tại sao quản lý lại không nói nên lời? Tôi nhanh chóng phản ứng lại, chắc chắn tấm thẻ này có vấn đề.
Tôi liếc nhìn mấy tấm thẻ trên bàn trà, đa số đều là màu vàng rực rỡ và hai tấm thẻ bạc, còn tấm thẻ trong tay tôi là màu đen, có viền vàng, bên trên nổi lên dòng chữ, thẻ chí tôn.
Thẻ chí tôn ư?
Là sao? Là thẻ của tôi cao cấp hơn bọn họ ư?
Lúc đó tôi suýt bật cười thành tiếng, sẽ không mạnh mẽ đến thế chứ? Đào Bích Hồng này thật lợi hại, hôm nay tôi đã hoàn toàn phục cô ấy đến sát đất.
Điền Ny nham hiểm nhìn tôi, nhưng trong ánh mắt hung ác nham hiểm đó đã không còn sự tự tin như trước nữa, mà chỉ hơi lấp lóe, rõ ràng cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì từ góc độ của cô ta không thể nhìn thấy thẻ của tôi.
Tôi cũng không nói gì, chỉ nhìn khẽ