Khi nhìn thấy tôi, dáng vẻ hưng phấn như thể uống máu gà của anh ta khiến tôi cạn lời.
“Hoa Dao, thật là trùng hợp, em cũng tới sớm à? Chúng ta đi cùng nhau đi, anh muốn đến sớm để gặp con gái chút!” Anh ta xuống xe đóng cửa, sau đó bước nhanh về phía tôi.
Tôi không dừng bước chân, muốn kéo dài khoảng cách với anh ta, thú thật, tôi thực sự không muốn để con gái ra ngoài ăn cơm với anh ta.
Tôi thật sự không yên tâm, mất công đau tim.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho mẹ, tôi sợ bà ấy ra sớm sẽ đụng phải Tân Hạo Đình, tôi không muốn bà ấy cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Sau đó tôi mới đón con gái ra, khoảnh khắc nhìn thấy Tân Hạo Đình, Điềm Điềm có hơi sững sờ một chút, con bé không tự chủ được ngẩng đầu lên quan sát tôi, tôi hiểu rõ trong lòng con bé đang nghĩ gì.
Đứa nhỏ này đã học được cách nhìn mặt đoán ý.
Tân Hạo Đình xuất hiện vô cùng tự nhiên, anh ta bước vội tới nói: “Con gái, có nhớ bố không? Mau lại đây để bố nhìn con một chút nào!”
Điềm Điềm không nhúc nhích, con bé vẫn đứng yên nhìn tôi.
“Mau nói chuyện đi, bố con muốn đưa con cùng đi ăn cơm đấy, hôm qua bố con bận chút chuyện, nên hôm nay muốn đền bù sinh nhật cho con, con muốn đi không?” Tôi nhìn con bé, nói cho con bé nghe ý định của Tân Hạo Đình.
“Mẹ có đi cùng không?” Điềm Điềm nhìn về phía tôi, cẩn thận hỏi.
Vấn đề này thật sự làm khó tôi, thành thật mà nói thì tôi hoàn toàn không muốn đi, tôi thừa nhận tâm trạng tôi cực kỳ không tốt, nhìn thấy Tân Hạo Đình là tôi đã thấy bực bội, ghê tởm và dễ cáu giận.
“Tất nhiên là mẹ sẽ đi rồi! Tới đây, để bố ôm một cái nào!” Tân Hạo Đình ngồi xổm xuống, anh ta giang hai cánh tay nhìn Điềm Điềm, nhưng con bé vẫn bất động, tôi đành phải đẩy nhẹ con bé một cái.
Có thể là được tôi cổ vũ, nên lúc này Điềm Điềm mới nhào vào trong lồng ngực Tân Hạo Đình, Tân Hạo Đình bế con bé lên, hôn vào khuôn mặt nhỏ của con bé, khoảnh khắc đó, Điềm Điềm nở nụ cười vui vẻ, bàn tay nhỏ cũng vòng qua ôm cổ Tân Hạo Đình, nói: “Bố ơi!”
Tôi cạn lời, máu mủ ruột thịt, những lời này quả không hề sai, dù thế nào thì anh ta cũng là bố con bé.
“Con có nhớ bố không? Bố thì lúc nào cũng nghĩ đến con gái hết! Tại bố bận việc, nên không có thời gian tới gặp Điềm Điềm, con có trách bố không?” Tân Hạo Đình