Tôi cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, tay run run, gọi một cuộc điện thoại cho Từ Quốc Thiên, kêu cậu ta tới lái xe Tân Hạo Đình về, sau đó mau tới bệnh viện hỗ trợ anh ta.
Tôi đợi đến khi Từ Quốc Thiên xuất hiện, giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện với cậu ta, sau đó mới đưa Điềm Điềm rời đi, dù có nói thế nào thì Điềm Điềm vẫn nhất quyết không cần món đồ chơi mà Tân Hạo Đình tặng.
Về đến nhà, Điềm Điềm “oa” lên một tiếng rồi nhào vào trong lồng ngực bà ngoại con bé, mẹ tôi đưa ánh mắt rất kỳ quái nhìn về phía tôi.
Tôi nói ngắn gọn những chuyện vừa mới xảy ra, bố mẹ tôi nghe xong thì cùng thở dài.
Buổi tối, tôi và Điềm Điềm ngủ chung với nhau, con bé nói với tôi bằng giọng ấm ức, rằng nó không bao giờ muốn bố nữa.
Tôi cũng không còn lời gì để nói, một người bố như vậy, mặc dù tôi cũng muốn giúp anh ta biện giải vài câu, nhưng đến bản thân tôi còn chẳng tìm thấy lý do gì thích hợp.
Có điều, từ chuyện xảy ra hôm nay, tôi có thể thấy được những ngày tháng sau này của Tân Hạo Đình sẽ bi thảm cỡ nào.
Tôi an ủi Điềm Điềm một chút, nói cho con bé nghe một số đạo lý đơn giản dễ hiểu, dạy con bé nhất định phải trở thành một người có trái tim nhân hậu và