Cả ngày hôm nay, Trương Kính Tùng không nhìn thấy tôi ở văn phòng nên vô cùng lo lắng.
Anh ta đã gọi cho tôi mấy cuộc, nhưng tôi không nghe máy.
Sau khi nhìn thấy tôi quay về, anh ta liền đi theo tôi bước vào văn phòng: "Hoa Dao, em đã đi đâu vậy? Em thấy khó chịu ở đâu à?"
Có lẽ anh ta thấy sắc mặt của tôi không được tốt cho lắm, nên truy hỏi tôi.
Tôi yếu ớt ngồi xuống ghế đáp: "Em đã đến Bác Duệ Thiên Vũ gặp Triệu Quốc Tỉ."
“Có tin tức gì không?” Trương Kính Tùng vội hỏi, tất nhiên anh ta biết tại sao tôi lại đến gặp Triệu Quốc Tỉ.
"Anh ấy...!vẫn còn hôn mê, chưa tỉnh lại." Tôi không muốn che giấu Trương Kính Tùng, mà yếu ớt nói: "Não của anh ấy bị tổn thương, nên phải phong tỏa tin tức."
Trương Kính Tùng cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta trầm mặc đứng trước văn phòng của tôi: "Thảo nào bọn họ lại ra sức che đậy tin tức như vậy! Anh ấy vừa tuyên bố tiếp quản đã xảy ra tình huống như thế, e rằng mấy tên thuộc hạ của Bùi Du Thanh sẽ rục rịch trở lại."
"Quan trọng là em không biết khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại.
Hôm nay Bùi Du Thanh đã quay về Úc.
Em vốn tưởng rằng đây là chuyện tốt, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn đây không phải chuyện tốt." Tôi lẩm bẩm, hơi lo sợ bất an.
"Chắc chắn người phụ nữ này lại âm mưu chuyện gì đó, làm sao bà ta có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy, bà ta vốn chẳng thật lòng muốn giao lại Bác Duệ Thiên Vũ."
“Em đừng quá lo lắng, dù gì chúng ta cũng không biết nhiều về Bác Duệ Thiên Vũ.” Trương Kính Tùng an ủi tôi: “Anh nghĩ Bùi Thiên Vũ sẽ có đối sách thôi."
“Bởi vì em không biết nên em mới lo lắng.
Hôm nay giám đốc Triệu cũng đã nói, vụ tai nạn xe này đã phá vỡ kế hoạch của Bùi Thiên Vũ." Bây giờ, tôi chỉ có thể phân tích tình huống với Trương Kính Tùng.
"Theo em biết, Bùi Du Thanh sẽ không để mặc Bác Duệ Thiên Vũ thật sự đổi chủ, mong muốn kiểm soát Bác Duệ Thiên Vũ đã khiến bà ta trở nên điên cuồng, thậm chí...!rất có khả năng vụ tai nạn máy bay của bố mẹ của Bùi Thiên Vũ cũng có vấn đề."
Trương Kính Tùng nghe đến đây thì vẻ mặt hơi kinh ngạc, cũng cảm thấy tình hình không ổn.
“Thảo nào Bùi Thiên Vũ luôn nhắc nhở em rằng, dù thế nào cũng phải bảo vệ lợi ích của mình.” Tôi ôm đầu của mình, tại sao bây giờ tôi ngày càng không hiểu Bùi Thiên Vũ vậy?
Tôi cảm thấy những điều anh mà căn dặn tôi ngày càng kỳ lạ, như thể anh đã biết trước rồi vậy.
Bây giờ ngẫm lại những gì mà anh đã cặn dặn