Hết thảy mọi chuyện đều đến bất ngờ, tôi không kịp đề phòng.
Tựa như trời bỗng đổ một cơn mưa đá đập vào người khiến tôi choáng váng.
Bác Duệ Thiên Vũ quả thật truyền đến tin tức, không chỉ là đổi tổng giám đốc Triệu – Triệu Quốc Tỉ, còn có vài vị trí trọng yếu cao tầng cũng đều bị động đến.
Mà ngay lúc này, Bùi Du Thanh đột nhiên công bố ra bên ngoài thương thế của Bùi Thiên Vũ, còn lộ luôn cả hình anh đang hôn mê.
Xem ra, tình hình trước mắt còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi.
Ngay khi biết được tin này, tôi đã gọi điện cho tổng giám đốc Triệu, thái độ ông ấy vẫn rất bình tĩnh ôn hòa, không hề trốn tránh việc này.
“Tổng giám đốc Triệu, thật lòng xin lỗi.
Có phải là do tôi đã quá Từ Quốc Thiên rồi không?” Tôi thành khẩn nói lời xin lỗi với Triệu Quốc Tỉ, nếu không nói thì trong lòng tôi cũng sẽ rất khó chịu.
“Quả thật là có liên quan đôi chút đến sự kiện kia của cô, nhưng kết quả cuối cùng vẫn sẽ là như thế, vậy nên cô cũng không cần phải tự trách.” Triệu Quốc Tỉ không hề có ý trách cứ tôi, như thế lại khiến tôi càng cảm thấy thêm áy náy.
“À mà, Thiên Vũ, anh ấy…”
“Trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, có điều chắc chắn một ngày nào đó cậu ấy sẽ tỉnh!” Triệu Quốc Tỉ kiên định nói, “Không ai có thể thay thế địa vị của cậu ấy!”
“Ừm, đúng thế.
Tổng giám đốc Triệu nếu có tin của anh ấy thì nhất định phải báo cho tôi!” Tôi mặt dày nói.
“Được.”
Tôi thấy ông ấy cũng không có ý muốn nói nhiều nên không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại.
Đứng trước của sổ sát đất, nhìn ra hướng khu vườn, lòng tôi nặng trĩu.
Tôi hi vọng có thể chăm sóc bên người anh, đợi đến khi anh tỉnh dậy.
Hai ngày sau, tổng giám đốc Tề mới đến nhậm chức ở Bác Duệ Thiên Vũ hẹn tôi ra nói chuyện với tư cách là bạn làm ăn.
Sau khi tìm hiểu hợp tác giữa Bác Duệ Thiên Vũ và Đỉnh Hâm, chúng tôi nhận được thông báo, các hạng mục đang xây dựng phải được đảm bảo về chất lượng và số lượng theo đúng thời hạn đều đang mắc cạn ở công tác chuẩn bị.
Chuyện này nằm trong dự đoán của tôi, cũng may tôi vẫn giữ quan hệ tốt với Cung Ứng Thương, công tác dừng lại cũng không bị tồn kho quá nhiều.
Nhưng những áp lực như núi này đặt trên vai tôi, có chút khiến tôi cảm thấy ngợp thở.
Trương Kính Tùng vẫn luôn an ủi tôi: “Đây cũng là chuyện tốt, chuyện này đến với chúng ta cũng là xem như là một bài học giúp chúng ta học được cách đối mặt với chuyện đột phát, chúng ta không thể đặt toàn bộ hy vọng ở một nơi được, đây là tật xấu trước kia của chúng ta.
Chúng ta cần làm hiện tại là tìm cách giải được cục diện khó khăn trước mắt, không thể cứ mãi dính cùng với Bác Duệ Thiên Vũ được.”
Thật ra thì trong lòng tôi biết rõ, lời của Trương Kính Tùng không sai, thế nhưng khi tôi khó khăn Bác Duệ Thiên Vũ đã đưa tay giúp đỡ tôi khỏi khốn khó.
Lúc ấy thật ra tôi không còn lựa chọn nào khác, cho nên ngoại trừ tình cảm của tôi với Bùi Thiên Vũ thì tôi vẫn không thể xóa nhòa hảo cảm đối với Bác Duệ Thiên Vũ được.
Vệ Triết cũng từ Kinh Thành trở về Giang Thành, cũng may