Sau khi rời khỏi Bác Duệ Thiên Vũ, tôi liền thở dài thườn thượt.
Hồ Nguyệt không thể hiểu nổi tâm trạng của tôi, cô ấy nói với tôi rằng: "Để tôi lái xe cho."
Tôi tiện tay đưa chìa khóa xe cho cô ấy, rồi ngồi lên xe, nhìn tòa nhà này qua cửa kính xe, không khỏi bật cười.
Cũng giống như sự tồn tại của nó, là một ảo ảnh đối với tôi, có lẽ một giây sau sẽ biến mất.
Hoặc cũng có thể, ngay từ đầu tôi chính là sự tồn tại nực cười, cho dù Lâm Doãn Nhi có tồn tại hay không, tôi đều là bia đỡ đạn.
Quay về công ty, tâm trạng của tôi cực kỳ sa sút, Hồ Nguyệt ngăn cản nhân viên đến tìm tôi, để một mình tôi ngồi trong văn phòng.
Tôi ngồi trên ghế, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ngẫm lại toàn bộ quá trình quen biết Bùi Thiên Vũ.
Mặc dù tôi không quên một chi tiết nào, nhưng tôi vẫn không thể hiểu được mối quan hệ giữa tôi và anh.
Không biết qua bao lâu, Hồ Nguyệt gõ cửa đi vào, tay cầm một tấm thiệp, khẽ hỏi tôi: "Sếp Lăng, tối nay Bác Duệ Thiên Vũ sẽ tổ chức tiệc rượu ở Quốc tế Ánh Sáo để cảm ơn các khách hàng cũ, chị...!có muốn tham dự không?"
Tôi không hề nhúc nhích, mà ngẫm nghĩ một lát, nếu chúng tôi cũng là khách hàng của anh, vậy thì tôi không có lý do nào để không đi.
"Tất nhiên phải đi rồi.
Cô hãy thông báo cho giám đốc Trương, chúng tôi sẽ cùng đi dự." Dứt lời, tôi liền đứng dậy: "Mấy giờ?"
“Bảy giờ tối ạ.” Hồ Nguyệt như thở phào nhẹ nhõm, vội đáp.
"Được, bảo giám đốc Trương sáu giờ tối tới nhà đón tôi.
Bây giờ tôi phải quay về." Dứt lời, tôi cầm túi xách lên, đang định rời đi thì Vệ Triết vội vã đi vào.
Thấy dáng vẻ vội vã của anh ta, mắt tôi nhất thời thu nhỏ lại hỏi: "Có chuyện gì à?"
Hồ Nguyệt liền lui ra ngoài, Vệ Triết tiến lên một bước nói: "Chị Dao, tôi đã lấy được tài liệu USB trong tay Lưu Bảo Câu."
Tôi nhất thời trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Vệ Triết hỏi: "Anh...!ý anh là, USB mà anh ta đã nắm chặt ở trong tay lúc chết à?"
“Đúng vậy, tôi đã cố gắng ở nhiều mặt mới lấy được nó.” Vệ Triết nghiêm túc đáp.
“Đó là cái gì?” Tôi hơi căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Dù gì người này cũng từng tiếp xúc với tôi, ở kiếp này, anh ta đã từng gọi điện cho tôi, hơn nữa cuộc đời của anh ta cũng kết thúc ở cuộc gọi này, về tình về lý, tôi đều cảm thấy áy náy và bất an nồng đậm.
Tôi không nhịn được nghĩ đến gương mặt nho nhã ngây ngô của Lưu Bảo Câu.
Vệ Triết nhanh chóng đặt túi trong tay xuống, rồi lấy điện thoại ra, mở tập tài liệu, đưa đến trước mặt tôi.
Tôi vội vàng nhận lấy điện thoại của anh ta, rồi nhìn vào màn hình, dường như video được quay bằng điện thoại, bên trong còn phát ra tiếng hét của một cô gái: "Á...!đẹp trai quá đi mất!"
Cảnh quay này khiến tôi rất ngạc nhiên, trong video Bùi Thiên Vũ bước xuống chiếc Maybach của