Lúc xe chúng tôi chạy tới Quốc tế Tinh Quang, bãi đậu xe dưới hầm đã đông nghẹt.
Chúng tôi phải dừng xe chờ một lúc lâu mới có thể tiếp tục tiến lên phía trước, bước vào Quốc tế Tinh Quang.
Bên ngoài lẫn bên trong sảnh lớn đều đã hết chỗ, chật kín người.
Những vị khách quý được mới tới hôm nay đều là khách hàng chính của Bác Duệ Thiên Vũ.
Bởi vì nghiệp vụ của Bác Duệ Thiên Vũ trải rộng khắp mọi ngành nghề nên các bị khách được mời cũng đến từ đủ mọi ngành nghề.
Lúc này tôi mới nhận ra cách ăn mặc của mình quả thật có hơi tùy tiện.
Lý do là vì hầu hết quý cô hiện diện nơi đây đều mặc đầm dạ hội, trang điểm lộng lẫy xinh đẹp như tiên.
Hình như Trương Kình Tùng đã cảm nhận được sự xấu hổ của tôi, anh ấy vỗ nhẹ lên bàn tay đang khoác tay mình, nói: “Em như vầy là được rồi, không thì chói mắt lắm!”
Nghe xong lý do của anh ấy, tôi bật cười “khúc khích”: “Anh đó, chỉ biết dỗ em thôi!”
Trương Kình Tùng liếc mắt nhìn tôi, miệng nở nụ cười dịu dàng, tôi biết, nụ cười của anh đã bao dung cho toàn bộ rối rắm trong lòng tôi.
“Không phải dỗ em đâu.
Hai ta lượn một vòng đi, nếu em không vui, chúng ta lập tức về nhà! Dù sao hôm nay hiện trường có hơi loạn, không cần ở lại quá lâu làm gì!”
Tôi ngước nhìn bữa tiệc linh đình giữa sảnh lớn, đúng vậy thật, không khí hôm nay tương đối náo nhiệt, khác biệt hoàn toàn với bữa tiệc giáng sinh, không hợp với chúng tôi gì cả.
Xem ra hôm nay quả thật là tiệc tri ân khách hàng lâu năm rồi.
Những vị khách này không chỉ đến từ Giang Thành, bởi nhìn sơ thì màu da nào cũng có, dù gì thì chủ nhân chân chính của Bác Duệ Thiên Vũ cũng đã trở lại, những người này đâu dám qua loa xem thường.
Đúng lúc này, có tiếng hô thất thanh vang lên: “Nhìn kìa, sếp Bùi tới rồi!”
Tất cả mọi người hướng mắt về phía của, Bùi Thiên Vũ mặc một thân âu phục màu đen phẳng phiu, trên cổ gắn một chiếc khăn đỏ thắm, bộ đồ ôm sát cơ thể khiến anh càng thêm cao lớn, đẹp trai, gương mặt tuấn tú, lãng tử kia chói mắt như vì sao Bắc Đẩu, khắp người tỏa ra khí thế cao quý bức người.
Sóng vai cùng anh là Mạc Tiểu Kiều yểu điệu nép sát vào lòng như chú chim nhỏ.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc đầm chữ A màu lam nhạt gợn sóng, phần đùi trắng nõn như ngó sen nửa kín nửa hở, đẹp tới mức khiến người ta chỉ biết ca thán ngước nhìn.
Ai ai cũng trầm trồ khen ngợi, đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Gương mặt quen thuộc của Mạc Tiểu Kiều khiến tôi hoảng loạn vô cùng, bởi tôi như nhìn thấy chính bản thân mình khoác tay Bùi Thiên Vũ xuất hiện trước mặt mọi người vậy.
Ngay cả Trương Kình Tùng cũng không kiềm được mà thốt ra một câu: “Cô ấy trông giống em thật!”
Hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp của bọn họ, mãi cũng không thể dời đi.
Trái tim tôi lúc này đã hóa thành tảng băng trong suốt, cả cơ thể như chết lặng.
“Thật là một đôi trai tài gái sắc được ông trời tác hợp, cô Lăng có thấy như vậy không?” Bên cạnh tôi bỗng truyền tới tiếng ai tán dương.
Tôi thu mắt lại, quay sang nhìn người bên cạnh, hóa ra là Điền Ny, hôm nay cô ta cũng diện một chiếc đầm dạ hội vô cùng xinh đẹp và tinh tế.
Tôi lúc này chẳng khác