Trên sân khấu, mọi ánh đèn đều tập trung hướng về phía Bùi Thiên Vũ, người đang trở thành tâm điểm với những lời nói đầy hiên ngang, anh cảm ơn những khách hàng cũ và khách hàng mới đã ủng hộ mình trong suốt nhiều năm qua.
Khuôn mặt anh tuấn của anh cứ như phóng đại trước mắt tôi khiến tôi phải cố hết sức kiềm chế cảm xúc mất mát của mình, tôi không thể tưởng tượng nổi nếu mất đi anh thì tôi phải đối mặt với anh thế nào đây.
Một người phục vụ nói nhỏ với tôi: "Cô Lăng, có người trên sân thượng mời cô qua đó một chút.
"
Trong lúc cô vẫn còn giật mình thì người phục vụ kia đã rời đi, cô nghi ngờ nhìn xung quanh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người đàn ông chói mắt đang đứng trên sân khấu.
Thế ai là người tìm tôi?
Tôi chỉ đành rời khỏi khỏi đám đông và lặng lẽ bước ra khỏi hội trường, bởi vì tầng này là tầng trên cùng, từ tầng này có thể đi thẳng lên sân thượng bằng cầu thang bộ, toàn bộ sân thượng được thiết kế thành một một khu vườn ngoài trời rất trang nhã và đẹp mắt.
Vì tối nay có tiệc rượu nên sân thượng này cũng được mở cửa, ở đây tương đối yên tĩnh hơn phía bên dưới, càng ít người thì lại càng thích hợp trò chuyện.
Tôi bước vào khu vườn ngoài trời của sân thượng, lúc này dường như không có ai ở đây cả, dù sao thì chủ nhân của nơi này và tất cả quan khách vẫn đang ở dưới hội trường nói chuyện vui vẻ.
Tôi nhìn xung quanh một lúc cũng không thấy có người nào đang đợi tôi, trong lúc tôi vẫn đang nghi ngờ thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, tôi lập tức quay người nhìn ra phía sau, hoá ra là Mạc Tiểu Kiều đang bước đến với phong thái chễm chệ.
Đêm nay chắc chắn cô ta chính là nhân vật chính, dù sao thì cô ta cũng xuất hiện ở đây với tư cách bạn gái của ông chủ nơi này, Bùi Thiên Vũ càng thu hút được nhiều sự chú ý thì nhất định cô ta sẽ càng tỏa sáng hơn.
"Nói đi, cô tìm tôi làm gì?" Cô ta nói với giọng điệu đầy vẻ ngạo mạn, hoàn toàn khác với dáng dáng vẻ khúm núm vào lần chạy đến văn phòng của tôi để tìm tin tức ngày hôm đó.
“Tôi? Tôi tìm cô?” Tôi cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, tôi tìm cô ta khi nào chứ?
"Cái gì? Chẳng phải cô bảo nhân viên phục vụ gọi tôi lên đây sao?" Cô ta nhìn về phía tôi với vẻ mặt không hài lòng, vừa liếc mắt vừa nói với giọng điệu kiêu căng: "Lăng Hoa Dao, đừng cho rằng tôi không biết suy nghĩ của cô.
"
"Mặc dù lần nào cô cũng giả vờ thờ ơ như không có chuyện gì, cũng chưa bao giờ thừa nhận sự thèm muốn của mình dành cho Bùi Thiên Vũ nhưng lại cô đừng tưởng tôi là đồ ngốc, trong lòng cô đang nghĩ gì tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai đấy.
"
Lúc này, có một vài người nữa lần lượt bước vào đây để đi dạo.
"Cho nên cô đừng đóng kịch trước mặt tôi nữa, cô có muốn đóng kịch cũng không được đâu, đừng quên tôi là người có xuất thân chính quy đấy, lưu lượng tôi tích góp bao nhiêu năm không phải chỉ để trưng đâu, biết điều thì mau chóng từ bỏ ý đồ của cô đi.
"
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, cũng không muốn ngắt lời cô ta.
"Tôi luôn ở bên cạnh Bùi Thiên Vũ trong lúc anh ấy bị thương, đây chính là bằng chứng có sức thuyết phục nhất, trong lòng anh ấy không thể có người khác nên cô cứ từ từ suy nghĩ cho thấu